Đổng Gia Tuấn nhìn thấy Hạ Nhã đi tới lập tức kinh hãi kêu lên.
Hạ Nhã nhẹ gạt đi những lọn tóc loà xoà trước mặt mình, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, trên khuôn mặt xinh đẹp còn dính chút tro bếp.
Đổng Gia Tuấn ở kiếp trước bỏ rơi vợ con, dẫn tới vợ con vùi thây trong biển lửa.
Cõng ác danh Trần Thế Mỹ đương đại, khiến cho hắn thức dậy vô số lần ở trong ác mộng.
Cũng chính là tổn thương vĩnh viễn trong lòng hắn.
Lúc này làm người của hai đời, lại trông thấy nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn này khiến hắn trầm luân trong mộng cảnh.
Hắn không kìm nén nổi tâm tình kích động trong lòng, ôm chặt Hạ Nhã nghẹn ngào không nói thành câu...
Hạ Nhã đột nhiên bị Đổng Gia Tuấn ôm vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng và đôi tai nóng bừng.
Hạ Nhã mặc dù bề ngoài nho nhã dịu dàng, nhưng trái tim lại kiên định.
Trước đây cô đã nhận định Đổng Gia Tuấn con người này, vì vậy cô đã vượt qua mọi trở ngại lựa chọn bỏ trốn theo hắn.
Ở trong nhận thức của cô sẽ luôn tin tưởng một câu nói:
Cùng lắm thì đi ăn xin, không chết cuối cùng sẽ nở mày nở mặt.
Trong 3 năm học cùng Đổng Gia Tuấn, cô hiểu Đổng Gia Tuấn luôn muốn vượt trội hơn người.
Cô kiên định ủng hộ hắn.
Anh hùng chớ hỏi xuất xứ?
Cô chưa từng hối hận giao phó cuộc đời mình cho người đàn ông mà cô nhất mực tin tưởng này.
Cho dù ba năm qua, Đổng Gia Tuấn vẫn không làm gì chỉ chơi bời lêu lổng.
Cô phải cõng Tiểu Hổ trên lưng trong lòng thì ôm Tiểu Phượng, dầm mưa dãi nắng cũng phải phải chăm sóc mấy sào ruộng cằn cỗi của nhà mình.
Đây là nguồn lương thực duy nhất để cả nhà sinh tồn.
Còn như Đổng Gia Tuấn có lý tưởng cùng hoài bão của chính mình, cô kiên định lựa chọn ủng hộ.
Cô biết người đàn ông mình yêu sâu đậm, có trái tim vô cùng khát vọng thành công?
Cô không muốn để cho con cái, níu lấy nhịp bước tiến lên của chồng.
Ngậm đắng nuốt cay trả giá.
Không oán không hối.
Mặc dù đã kết hôn hơn ba năm.
Nhưng đột nhiên bị chồng mình ôm ngay trong sân giữa ban ngày ban mặt, thì đây mới là lần đầu.
"Gia Tuấn, mau buông, nếu là bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm đó nha?"
"Hôm nay anh sao vậy? Không mua đồ cho con cũng không cần tự trách, đợi sau khi có điều kiện rồi hẵng tính..."
Hạ Nhã cố tránh thoát từ trong ngực của Đổng Gia Tuấn, lại cảm giác bàn tay ướt nhẹp.
Sau đó cũng cảm giác được chồng mình đang không ngừng run rẩy.
"Anh... anh khóc sao? Sao vậy anh?"
Giờ Hạ Nhã mới nhận ra Đổng Gia Tuấn khóc rất thảm thiết, khiến cho cô hoảng hồn hết vía.
Mặc dù biết Đổng Gia Tuấn chịu đủ đắng cay thất bại, nhưng lại chưa từng thấy chồng mình khóc bao giờ.
Chồng mình mặc dù luôn buồn rầu chán nản vì kiếp nghèo.
Nhưng cũng chưa từng tuyệt vọng bi quan.
Vậy tại sao chồng mình lại khóc?
Có phải ở bên ngoài đã chịu tủi nhục hay không?
Trái tim yếu đuối của Hạ Nhã thổn thức từng cơn, bất chấp bị người khác chê cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở sau lưng của Đổng Gia Tuấn.
Chồng mình ở trong mắt người khác là cỏ dại, nhưng ở trong tim của Hạ Nhã chính là bảo bối.
"Anh... anh không sao, ngày hôm nay vui, vui lắm..."
Đổng Gia Tuấn cảm thụ được bàn tay nhỏ bé mềm mại của người yêu, xoa xoa sau lưng mình, loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại ấm áp.
Khiến cho hắn vô cùng say mê.
Đây mới là nhà của mình.
Nơi này có người yêu tri âm vĩnh viễn không rời xa mình, có hai đứa con máu mủ ruột rà.
Nếu trọng sinh.
Nhất định phải để bọn họ ăn ngon nhất mặc đẹp nhất, phải làm cho vợ con của mình vĩnh viễn sống trong hạnh phúc ngọt ngào.
Dù ngủ cũng phải cười tỉnh.
Mình cần phải cố gắng kiếm tiền.
Nghĩ tới đây Đổng Gia Tuấn rốt cục buông lỏng Hạ Nhã, sau đó chăm chú nhìn mình vợ yêu của mình rất lâu.
Nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời...
"Ba ba khóc rồi, nam tử hán không đổ lệ!"
"Ba ba xấu hổ, ba ba xấu hổ..."
"Ba ba ôm, ba ba ôm, con mới là bảo bảo ngoan của ba ba..."
Tiểu Hổ cùng Tiểu Phượng nhìn thấy ba ba ôm mụ mụ, đứng ở bên cạnh nhìn một lúc rồi cùng nhào tới.
Hai cô bé cậu bé mở vòng tay nhỏ bé nhào tới ba ba.
Nhìn hai đứa con ngây thơ, đáng yêu, lần nữa khiến cho Đổng Gia Tuấn đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Gia đình hạnh phúc như vậy, sao kiếp trước mình lại không biết quý trọng?
Đưa tay nhè nhẹ lau trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn dính đầy bụi bếp của Hạ Nhã, trong mắt toàn là nhu tình thiết tha dành cho vợ.
"Em dẫn Tiểu Hổ Tiểu Phượng rửa tay, anh đi bưng cơm cho..."
Hạ Nhã say đắm trước ánh mắt ngập tràn yêu thương của chồng mình, cô ấy yêu người đàn ông này sâu đậm.
Dù có chịu bao nhiêu khổ cực.
Kiếp này cũng không hối hận.
Rốt cục cắn răng đẩy ra Đổng Gia Tuấn chạy về phía phòng trong.
Đổng Gia Tuấn vội cúi người xuống một tay ôm lấy một đứa con nít.
Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai con, hứa lần sau nhất định mua đồ ăn ngon cho hai con.
Sau đó ôm hai đứa con nít đi tới bên giếng nước, kéo gàu nước từ giếng ra rồi bắt đầu cho rửa tay Tiểu Hổ Tiểu Phượng.
Đi vào hai gian nhà lá.
Bên ngoài là bếp lò, bên trong là một chiếc giường sưởi, trên giường đặt một chiếc bàn vuông nhỏ gãy chân.
Phía dưới cái chân gãy kia, đặt một chồng sách cũ, để giúp chiếc bàn giữ cân bằng.
Trên bàn đã đặt sẵn nồi bánh bột ngô, còn có một bát củ cải muối.
"Ba ba, con muốn ăn thịt thịt."
"Ba ba, con cũng muốn ăn thịt thịt, thịt thịt ăn rất ngon nha nha nha."
Đổng Gia Tuấn bế Tiểu Hổ cùng Tiểu Phượng lên giường sủi, hai đứa con nít bèn nằm úp sấp nhìn nhìn trên bàn.
Vẫn là hai món thường trực này: Bánh bột ngô loại lớn tử, củ cải muối.
Hai khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhăn nhó nhó, lắc lắc cánh tay của Đổng Gia Tuấn thỏ thẻ.
Chứng kiến con trai con gái bởi dinh dưỡng không đủ, chiều cao cùng cân nặng đều yếu hơn hẳn so với những đứa trẻ bình thường, điều này khiến cho tim của Đổng Gia Tuấn đau như bị đao cắt.
Mình là người đứng đầu trong nhà, đường đường nam nhi bảy thước.
Lại khiến cho vợ con trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy, thật hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Quay đầu lại ngắm nhìn xung quanh.
Nếu nói nhà chỉ có bốn bức tường cũng không hè sai.
Ngoại trừ hai bộ đệm chăn có từ lúc mới sống chung trên giường sưởi, thì ngay cả một chiếc gương cũng không có.
Chuyện này đối với người chỉ biết đi học không rành sự đời như Hạ Nhã mà nói, suốt mấy năm sống ở nông thôn thật không biết làm sao cô chịu được?
"Tiểu Hổ, Tiểu Phượng, ba ba hứa với hai con, ngày mai ba sẽ cho hai con ăn thịt..."
Đổng Gia Tuấn nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, khóe mắt cay cay cố kìm chế, làm ra mạnh mẽ.
Giọng điệu kiên định cam kết.
"Ba ba, ngoéo ngoéo tay..."
Tiểu Hổ vừa nghe ba ba hứa với mình, lập tức vui vẻ nhảy dựng lên trên giường sưởi.
Sau đó vươn tay móc tay với ba ba.
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi!"
"Ba ba, con cũng muốn ngoéo tay..."
Tiểu Phượng nhìn thấy anh hai cùng ba ba ngoéo tay, vì vậy cũng buông cánh tay nhỏ nhắn đang lắc lắc Đổng Gia Tuấn, kéo tay kia của ba ba.
Giống như anh hai mình vậy, cũng bắt chước ngoéo tay thắt cổ.
"Xem xem hai đứa kia, ba ba vào thành tìm việc làm, suốt từ sáng tới trưa đã đói bụng lắm rồi, muốn để ba ba chết đói hay sao?"
Lúc này Hạ Nhã đi tới nhìn thấy hai đứa con nít quấn lấy Đổng Gia Tuấn, vội cười mắng Tiểu Hổ cùng Tiểu Phượng.
"Cái này cho ba ba ăn trước..."
Nghe được lời của mẹ, Tiểu Phượng vội dùng bàn tay nhỏ bé nắm chiếc bánh ngô đưa đến trong miệng của ba ba.
Tiểu Hổ thì cầm lấy lỗ cái chén mẻ, vụng về chuẩn bị gắp củ cải muối cho ba ba.
Nhưng chú bé làm thế nào cũng gắp không được.
Cuối cùng vẫn là Hạ Nhã cầm đũa, gắp cho chồng mình mấy miếng củ cải muối.
Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Con chó vàng Vượng Tài ngoan ngoãn nằm dưới đất, ngẩng đầu nhìn một nhà bốn người ngồi ở trên giường sưởi vui vẻ hòa thuận...