Lông mi dài chập chờn như cánh bướm, người trên giường từ từ mở mắt, khi nhìn rõ đỉnh màn thêu hoa Hải Đường quen thuộc, Diệp Vãn Tình có chút ngờ nghệch.
Đây là nơi nào, sao lại…giống khuê phòng của nàng ở Diệp phủ thế?
“A..”
Diệp Vãn Tình ôm đầu rên lên đau đớn, hàng loạt ký ức của kiếp trước mãnh liệt trào lên trong đầu nàng, từng chuyện từng chuyện lướt qua, nàng đã chết rồi.
Sau đó nàng gặp phải một chuyện kỹ lạ, có người hỏi nếu được làm lại lần nữa…
Nếu được làm lại lần nữa?! Diệp Vãn Tình nhảy xuống giường, loạng choạng chạy đến trước tấm gương đồng, trong gương hiện ra dung mạo non nớt nhưng đã hiển lộ vẻ minh diễm bức người.
Diệp Vãn Tình cắn rách lưỡi mình, đau đớn và vị máu tanh tràn ngập khoang miệng nói cho nàng biết nàng không mơ.
Diệp Vãn Tình ta thật sự sống lại rồi.
“Nhược Tuyết, thuốc nấu xong rồi, muội vào xem tiểu thư đã tỉnh chưa.”
Một cô nương nhỏ nhẫn với gương mặt trái đào, nước da trắng mịn, đôi mắt mèo to tròn ướt nước.
Trên người nàng ta mặc bộ xiêm y màu hồng phấn bằng lụa mềm, điểm xuyết bằng những bông hoa mai trắng được thêu vô cùng tỉ mỉ, tay áo dài phiêu dật trong gió, tóc búi kiểu song nha kế, đeo một bộ trang sức bằng bạc tinh xảo.
Nếu chỉ nhìn phục sức ät hẳn ai cũng nghĩ người này là một tiểu thư nhà quyền quý.
Chỉ có người trong phủ mới biết cô nương này tên là Nhược Tuyết, chỉ là một nha hoàn.
Nhược Tuyết lễ phép đáp lại: “Vâng, Tuyết nhỉ đi ngay đây ạ.
Nói xong liền thướt tha đi ra ngoài, người vừa nói chuyện là một nha hoàn tam đẳng ở phòng bếp, nàng ta nhìn phục sức của Nhược Tuyết mà hâm mộ vô cùng.
“Haiz…cùng là phận nô tỷ với nhau mà sao lại khác biệt đến thế”
Một nha hoàn khác đang rửa rau, nghe vậy thuận miệng bảo: “Vì nàng hợp mắt tiểu thư chứ sao.
Ngươi cũng đi hầu hạ tiểu thư đi, nếu may mắn được tiểu thư thích thì ngươi cũng một bước lên trời đó.”
Nha hoàn kia bĩu môi chẳng đáp, hâm mộ thì hâm mộ nhưng cả nhị phòng này ai chẳng biết lý do Nhược Tuyết được yêu thích là vì giống với muội muội đã mất của tiểu thư cơ chứ.
Ngay cả nhị phu nhân với lão gia cũng đối xử với nàng ta tốt hơn.
Nhược Tuyết vào phủ cách đây bốn năm, nhỏ hơn tiểu thư một tuổi, dung mạo dễ nhìn hơn nữa tính tình cũng rất tốt, không vì được chủ nhân sủng ái mà kiêu ngạo hống hách với bọn họ.
Tính ra Nhược Tuyết là nha hoàn nhất đẳng, tuy nhỏ tuổi nhất trong số những nha hoàn ở nhị phòng đồng thời cũng là một trong những người có phân vị cao nhất.
Nhược Tuyết lại còn được lòng ba vị chủ nhân nhị phòng, sủng ái có thêm, kẻ ghen ghét đố kỵ có nhiều nhưng vì cách làm người của Nhược Tuyết tốt nên cũng không thiếu những người thân thiết ủng hộ nàng ta.
Nha hoàn tam đẳng chỉ là cảm khái và hâm mộ Nhược Tuyết thôi chứ cũng không có ý xấu gì.
Ở bên kia Nhược Tuyết đi đến viện Hải Đường, vì Diệp Vãn Tình thích hoa Hải Đường nên nhị lão gia và nhị phu nhân đặc biệt xây riêng cho nàng một viện, trong viện còn trồng rất nhiều giống hoa Hải Đường quý hiếm đắt đỏ.