Món quà vừa ra, có người đã ồ lên: “Ôi trời, đây không phải là đôi vòng ngọc là bảo vật trấn điếm của Bảo Trai Các hay sao? Nghe nói đôi vòng này được làm từ một khối ngọc thô trăm năm mới gặp một lần, là loại ngọc cực kỳ quý hiếm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, còn do đích thân thợ kim hoàn ngự dụng của hoàng cung chế tạo nên, giá trị không thể đo lường”
Khóe môi Cố Thừa Duệ khẽ nhếch lên đầy đắc ý, nhưng độ cung quá nhỏ nên ngoài Diệp Vãn Tình đang đổi diện với hắn ra thì không có ai để ý.
Vừa nghe người kia nói vậy, cả đám người đã nhao nhao bu lại xem đồ vật bên trong chiếc hộp.
“Đúng là bảo vật trấn điểm của Bảo Trai Các rồi!”
“Nghe nói ông chủ của Bảo Trai Các nhất quyết không bán cơ mà? Sao thế tử lại có được nó?”
Cố Thừa Duệ cười không trả lời, ít ai biết ông chủ phía sau Bảo Trai Các lại là Chiến Bắc vương! Lúc Cố Thừa Duệ biết chuyện này đã vô cùng kinh ngạc, những sản nghiệp mà Chiến Bắc vương giao cho hắn đã đủ khiến hản choáng váng, nhưng mà Cố Thừa Duệ chắc chắn những thứ hản biết chỉ là bề nổi của tảng băng, thế nên dã tâm trong hắn càng cháy hừng hựng mãnh liệt.
Cả đám người không ngừng trầm trồ khen ngợi ngắm nghía, đám nữ nhân thì vừa thèm thuồng vừa ghen ty không thôi! Sao một nam nhân tốt như thế tử lại bị con quỷ dạ xoa đó nhúng chàm chứt! Sau đêm sinh thần của Cố Thừa Duệ, đám người đã bí mật đặt cho Diệp Vãn Tình một cái tên mới “
quỷ dạ xoa”.
Cố Thừa Duệ cười hỏi Diệp Vãn Tình: “Đây là quà ta tặng nàng.
Diệp Vãn Tình đã biết Bảo Trai Các là sản nghiệp của Chiến Bắc vương từ kiếp trước nên chẳng có gì ngạc nhiên, nàng nghĩ sau này đằng nào nàng cũng sẽ phải gả cho Chiến Bắc vương, tuy chưa gặp mặt lần nào, nhưng những thứ này là của hắn, nàng cứ nhận rồi sau này tìm cơ hội trả lại cho Chiến Bắc vương vậy.
Diệp Vãn Tình nhận lấy, gật đầu nói: “Cảm ơn thế tử”
Phản ứng lạnh nhạt của Diệp Vãn Tình khiến nụ cười trên mặt Cố Thừa Duệ cứng đờ trong chốc lát.
Nhược Tuyết thấy thời cơ đã đến rồi, nàng ta cũng đứng ra nói với Diệp Vãn Tình: “tiểu thư, nô tỳ cũng có một thứ muốn tặng cho người.”
Diệp Vãn Tình không biết nàng ta lại có chủ ý gì, không để nàng phải đợi lâu, Nhược Tuyết đã cẩn thận lấy ra một cây trâm vô cùng xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy cây trâm Diệp Vãn Tình đã biến sắc, đó là cây trâm mà mẹ nàng đã tặng, để dùng trong nghi thức vấn tóc trong lễ cập kê.
Nàng đã cất kỹ rồi, không ngờ Nhược Tuyết lại dám cả gan lén trộm đem ra đây.
Trong chốc lát Diệp Vãn Tình đã nghĩ ra mục đích thật sự của Nhược Tuyết, sau khi bị hủy dung nàng có cố tình đập phá đồ đạc, trong đó gương và phấn son trang sức là bị đập nhiều nhất, e rằng Nhược Tuyết cố tình lấy cây trâm ra ở đây là để kích thích nàng.
Nhắc nàng nhớ chuyện mẹ nàng đã mất, cũng nhắc nàng nhớ nàng đã bị hủy dung nên không thể tổ chức lễ cập kê, vấn tóc cài trâm lên đầu.
Được, được lắm.
Diệp Vãn Tình thật sự tức giận, cây trầm này là đồ vật mà nàng vô cùng trân quý, nàng giật lấy cây trâm trong tay Nhược Tuyết, táng cho nàng ta một cái bạt tai thật mạnh, trong mắt Nhược Tuyết lóe lên, thuận theo đó mà ngã khỏi lan can rơi thẳng xuống sông! “Ánh Đám nữ nhân hét lên, Cố Thừa Duệ thấy Nhược Tuyết ngã xuống, hắn cũng biết chuyện Nhược Tuyết làm, vì Nhược Tuyết đã nói trong thư gửi cho hắn, nàng muốn cho tiểu thư một bất ngờ.
Không ngờ Diệp Vãn Tình lại hành xử quá đáng như thế, Cố Thừa Duệ lập tức nhảy xuống sông cứu người.
Diệp Vãn Tình mắt lạnh đứng nhìn trò hề đang diễn ra, nhìn nữ nhân đang khổ sở vùng vẫy dưới nước, chắc chẳng ai tin là nàng ta rất giỏi bơi lội đâu nhỉ.
Dòng nước sông chảy khá mạnh, Nhược Tuyết bị cuốn ra xa, Cố Thừa Duệ cổ hết sức đuổi theo, cuối cùng cũng bắt kịp Nhược Tuyết rồi bơi vào bờ gân đó.
“Thế tử lên bờ rồi, mau, chèo thuyền vào bờ đi”
Đám người hô hào lẫn nhau, ở bên kia Cố Thừa Duệ đã ôm Nhược Tuyết lên bờ, thân ảnh bé nhỏ run rẩy không ngừng, cơ thể mềm mại ấm áp của con gái ôm chặt lấy hẳn.