Kim Bích càng nói càng hãng, giọng điệu nàng ta oán hận: “Đám người kia chỉ biết bắt nạt Tiểu thư thôi, thế tử phi thì sao chứ, người thế tử yêu rõ ràng là…”
“Kim Bích!”
Nhược Tuyết nghiêm giọng.
Vừa quát xong, hốc mắt Nhược Tuyết cũng đỏ lên, nhưng giọng vẫn cứng rắn: “Từ nay về sau không cho phép ngươi nói những lời này nữa.
Nếu để người khác nghe được thì sẽ ảnh hưởng đến thế tử.”
Nói rồi nàng ta nhìn Kim Ngọc: “Ngươi cũng vậy, không được nói cho thế tử biết, thế tử đã bận trăm công nghìn việc ở Hàn Lâm Viện rồi, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà khiến ngài phiền lòng.”
Nói đến đây, trên mặt Nhược Tuyết hiện ra một nụ cười thê lương mà yếu ớt: “Huống chỉ, đại tỷ sắp gả vào vương phủ, chắc thế tử cũng đang bận bịu chuẩn bị cho đại hôn.
Đừng khiến ngài ấy mệt mỏi thêm nữa.”
“Tiểu thư…”
Nhược Tuyết nâng váy quỳ xuống bồ đoàn, quay lưng lại với hai người, bả vai run nhè nhẹ, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: “Hai người các ngươi ra ngoài đi.”
Hai người Kim Bích và Kim Ngọc nhìn nhau, không ai bước ra ngoài cả.
“Ra ngoài!”
Nhược Tuyết lại quát, tiếng quát này đã xen lẫn với tiếng nức nở.
Lúc này hai người Kim Bích mới hành lễ, nói: “Vậy bọn nô tỳ canh ngoài cửa.”
Cửa phòng đóng lại, hai người Kim Bích và Kim Ngọc ra ngoài, từ đằng xa có một mama đang đi tới, Kim Ngọc nhận ra bà ta là người bên cạnh lão phu nhân, chắc là đến để giám sát đây mà.
Mama này có thân hình đẫy đà, mắt một mí, đuôi mắt kiêu ngạo khinh thường nhìn hai người, nói: “Ta phụng lệnh của lão phu nhân đến giám sát tam Tiểu thư quỳ phạt, hai người các ngươi biết điều thì an tĩnh đứng ở một bên cho ta.
Đừng có mà giở trò gì mờ ám, hừ!”
Bà ta hừ lạnh một cái rồi đi đến mở toang cửa từ đường ra, thấy Nhược Tuyết đang quỳ ở bên trong, bà ta hơi gật đầu như hài lòng rôi bê một cái ghế và một cái bàn nhỏ trong từ đường ra trước cửa, từ trong ngực áo móc ra một bao hạt hướng dương đổ ra bàn, thích ý vắt chân ngồi xuống ghế.
Kim Ngọc thấy bà ta không có ý định đóng cửa lại thì tiến lên, toan đóng cửa vào nhưng lại bị bà ta cản: “Ngươi làm gì đó?!”
Kim Ngọc: “Ta chỉ muốn đóng cửa.”
“Đóng cái gì mà đóng! Mở cửa ra, lão phu nhân kêu ta đến đây giám sát tam Tiểu thư quỳ phạt, đóng cửa vào thì làm sao mà nhìn? Kim Ngọc tức giận: “Trời lạnh như vậy, mở cửa gió lùa vào làm Tiểu thư nhiễm lạnh thì sao?!”
Bà ta nhìn Kim Ngọc, trê môi: “Ta còn đang ngồi ngoài cửa đây này.”
Kim Bích: “Bà là nha hoàn, sao có thể so sánh với Tiểu thư nhà chúng †a?!”
Bà ta hừ lạnh, phun vỏ hạt hướng dương mới cắn vào người Kim Bích: “Tiểu thư nhà các ngươi cũng từng làm nha hoàn đấy thôi, thân thế không yếu ớt như thế đâu.”
“Bài”
Bà ta híp mắt nhìn hai người, giọng lạnh lùng: “Nếu các ngươi còn làm loạn nữa thì ta sẽ trở vê nói cho lão phu nhân biết tam Tiểu thư không muốn chịu phạt, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì đừng có trách!”