Sau khi trở về kinh thành hắn gấp gáp đi gặp hoàng đế rồi lại vội vàng đi giải quyết chuyện hoàng đế giao cho, liên quên mất chuyện của Diệp Vãn Tình.
Không biết hắc quang tinh kia đang ở đâu, cũng không biết nó đã phát triển đến tình trạng nào rồi.
Tương lai mịt mờ, vận mệnh đất nước chông chênh, hẳn phải đưa tiểu cô nương Diệp gia vào vương phủ càng sớm càng tốt mới được.
Nghĩ vậy, Cố Minh Viễn đứng lên về phòng thay đồ rồi đến tiên viện gặp Lâm bà mai.
Trời tối mịt Cố Thừa Duệ mới trở về, trên người có chút men rượu khiến ánh mắt của hắn hơi mơ màng, vừa về đến tiểu viện của mình liên bắt gặp một gia đỉnh vừa vặn đi tới, Cố Thừa Duệ nhận ra gia đinh này là người trong viện của Cố Minh Viễn, giật mình, chút mơ màng dưới đáy mắt rút đi.
Hắn thẳng lưng đi về phía cửa viện.
“Thế tử.”
Gia đinh kia hành lễ.
Cố Thừa Duệ gật đầu: “Phụ vương sai ngươi đến đây có chuyện gì không?”
Gia đinh cung kính bẩm báo: “Vương gia sai nô tài tới truyền lời, khi nào thế tử trở về thì đến chỗ vương gia một chuyến, có chuyện cần nói với thế tử.”
Cố Thừa Duệ nói: “Ta biết rồi, ta sẽ tới ngay.”
“Vậy nô tài xin phép trở về trước.”
Gia đinh vừa nói vừa hành lễ rồi quay người trở về.
Cố Thừa Duệ vào phòng sai người bưng vào cho hẳn một chậu nước ấm, rửa mặt rửa tay rồi thay một bộ y phục khác, chỉnh lại tóc tai, lúc này mới nhanh chân đi đến tiếu viện của Cố Minh Viễn.
Lúc Cố Thừa Duệ trở về đã qua giờ cơm tối, hôm nay mấy đồng liêu hẹn hắn đến tửu lâu dùng cơm nên giờ này mới trở về.
Năm nay Cố Thừa Duệ mười chín, một năm trước đỗ Thám Hoa, bây giờ đang làm việc trong Hàn Lâm Viện.
Cố Thừa Duệ vừa đi vừa nghĩ, không biết Cố Minh Viễn gọi hắn đến có chuyện gì, mấy ngày hôm trước Cố Minh Viễn đột ngột trở về đã dọa hắn một phen, mấy ngày này hẳn để ý Cố Minh Viễn đang bận rộn làm chuyện gì đó nhưng hắn không dám hỏi, cũng không dám tìm hiểu.
Đưa tay áo lên ngửi thử, may mà hắn chỉ uống hai ly nên mùi rượu cũng nhạt.
Đến tiểu viện hắn được hạ nhân thông báo rằng Cố Minh Viễn đang đợi hắn trong thư phòng, Cố Thừa Duệ liên đi đến trước thư phòng gõ cửa.
“Phụ vương? Là nhi thân, Thừa Duệ.”
Trong phòng vọng ra tiếng nói của Cố Minh Viễn: “Vào đi”
Lúc này Cố Thừa Duệ mới mở cửa đi vào, đập vào mắt hắn là một nam nhân mày kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, dù chỉ mặc thường phục thoải mái nhưng khí thế vẫn vô cùng áp bức.
Khi đối mặt với nam nhân chỉ lớn hơn hắn chục tuổi trước mặt, trong lòng Cố Thừa Duệ vẫn luôn bất giác cảm thấy kính sợ.
Từ lúc hắn mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ con không quyền không thế được nhận nuôi, cho đến hiện tại đã là người trưởng thành, lăn lộn trong chốn quan trường hơn một năm nay thì đối với hắn, nam nhân này cũng vẫn luôn là một tòa núi lớn, là một sự tôn tại khổng lồ, dù hắn có trưởng thành thêm bao nhiêu thì khi đứng trước mặt Cố Minh Viễn vẫn chỉ là một sự tôn tại nhỏ bé yếu nhược.
Luôn là một sự tồn tại khiến hắn phải ngước lên mà nhìn, trong nội tâm rung động sợ hãi.
Cố Thừa Duệ rũ mắt, cung kính hành lễ: “Thừa Duệ thỉnh an phụ vương.”
Cố Minh Viễn khoát tay: “Ngồi đi.”