Ngay cả cháu gái và một tiểu thiếp cũng bỏ tiền rồi, thân là con dâu nếu bà ta mà không bỏ ra đồng nào…
nếu việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ thành cái cớ cho người ta xỉa xói.
Dù đại phu nhân có kiêu ngạo cỡ nào cũng không dám ngang nhiên càn rỡ trước bàn dân thiên hạ, lúc trước lão phu nhân cố ky cha bà ta nên không dám nói gì.
Còn bây giờ nào giống như xưa, chưa kể bữa tiệc này sẽ có rất nhiều người đến.
Đại phu nhân tính toán thiệt hơn một hồi, cắn răng mở miệng: “Ta cũng góp…
Lão phu nhân ngắt lời: “Trâm thị, ngươi có lòng khiến ta rất mừng.
Như thế này đi, Tình nhỉ là phận cháu nhưng đã bỏ ra những năm ngàn lượng, ngươi thân là dâu trưởng cũng không thể quá kém được, người ngoài mà biết thì sẽ nói ngươi không tốt.
Ta và Đào di nương đã góp được một ngàn bảy trăm lượng rồi, ngươi góp nốt phần còn lại cho đủ một vạn đi”
Đại phụ nhân cao giọng hét lên: “Cái gì?! Muốn bà ta bỏ ra những ba ngàn ba trăm lượng?! Điên à?1!! Lão phu nhân híp mắt: “Sao? Ngươi không muốn? Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy, kẻo người khác lại bảo bà già này chèn ép con dâu.”
Đại phu nhân tức đến mức phát run, quai hàm cắn chặt như muốn nghiên nát răng ngà, bà ta quăng ánh mắt về phía đại lão gia, đại lão gia hơi rụt cổ, né tránh ánh mắt của đại phu nhân.
Khiến đại phu nhân suýt ngất vì tức.
Sau cùng đại phu nhân vẫn phải thỏa hiệp, đồng ý bỏ ra hơn ba ngàn lượng.
Rồi ôm một bụng tức bỏ về.
Đào di nương cười nói: “Vạn lượng, vạn thọ, con số này rất tốt đó cô mẫu.”
Lão phu nhân hài lòng cười: “Đúng vậy.”
Gom đủ một vạn lượng, Diệp Vãn Tình bắt đầu chuẩn bị cho tiệc mừng thọ, kiếp trước nàng đã từng làm vương phi nên một bữa tiệc nhỏ thế này không làm khó được nàng.
Nhưng trong mắt người ngoài thì đây lại là lần đầu tiên đại tiểu thư Diệp phủ đứng ra tổ chức một sự kiện lớn như thế này.
Bữa tiệc này là một bữa tiệc quan trọng, sẽ có rất nhiều người đến dự mà mục đích của họ đa phần là nhắm vào người sắp ngồi lên vị trí thế tử phi là nàng đây.
Nấu như Diệp Vãn Tình làm tốt thì không sao, nhưng nếu nàng làm không tốt…thì không biết có bao nhiêu người ngoài kia đang chờ xem nàng xấu mặt rồi nhân cơ hội đó mà bóc mẽ châm chọc nàng.
Nói nàng không biết tự lượng sức mình, dè bỉu nàng không xứng với vị trí đó, không xứng với Cố Thừa Duệ.
Thực ra thì ban đầu lão phu nhân cũng không có ý định giao trọng trách này cho Diệp Vãn Tình, bà ta muốn đại phu nhân làm việc này.
Nhưng đại phụ nhân bị bà ta ép phải bỏ ra hơn ba ngàn lượng, tức đến mức đập vỡ mấy cái bình sứ, làm sao có thể bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị tiệc mừng thọ cho bà ta được chứ? Dù bây giờ thế của lão phu nhân đang lên, nhưng đại phu nhân vốn quen kiêu ngạo nên trong lúc nhất thời bà ta cũng không nhịn được, bỏ ra ba ngàn lượng đã là cực hạn của bà ta rồi, còn muốn bà ta cất công chuẩn bị tiệc? Đừng có mơ Đại phụ nhân cáo ốm không làm, lão phu nhân cũng không dám làm tới, dù gì thì đây cũng là tiệc mừng thọ của bà ta cơ mà.
Nhưng nếu không giao cho đại phu nhân thì phải giao cho ai? Nhân khẩu Diệp phủ thưa thớt, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy ai có thể làm việc này, không lẽ lại muốn bà ta tự làm? Đào di nương có tự đề cử bản thân, nhưng lão phu nhân ậm ờ cho qua chứ không hề đồng ý.
Tuy bà ta thích Đào di nương thật, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng Đào di nương chỉ là một tiện thiếp, để một tiện thiếp đứng ra chuẩn bị tiệc mừng thọ thì chẳng khác nào bôi vôi lên mặt bà ta, trát trấu lên mặt Diệp phủ.
Suy đi tính lại một hồi, lão phu nhân quyết định giao chuyện này cho Diệp Vãn Tình.