Mà cái Cố Thừa Duệ để ý nhất, chính là thể diện của hắn.
Loại người như hắn ta, cưới một tiểu thư của một gia tộc suy sút như nàng cũng đã cảm thấy tức giận sỉ nhục vô ngân.
Thế mà giờ đây, hẳn muốn cưới ai làm chính thê cơ? Một nha hoàn! Diệp Vãn Tình lại bật cười vui vẻ.
Lý do tại sao Cố Thừa Duệ lại làm thể thì Diệp Vãn Tình không biết.
Có thể là vì muốn nhục nhã nàng để trả thù, có thể là vì hắn đã thật sự yêu Nhược Tuyết tha thiết cuồng dại, cũng có thể là vì…dư âm của liều thuốc hôm qua.
Khiến hắn xúc động đưa ra quyết định này.
Hoặc là…do khí vận của Nhược Tuyết tác động? Diệp Vãn Tình không quên thứ gọi là khí vận này, dâm loạn với vị hôn phu của trưởng tỷ khiến thanh danh của Nhược Tuyết ô uế không chịu nổi.
Nhưng, nếu nàng ta gả vào Chiến Bắc vương phủ làm thế tử phi, lại qua một thời gian thì sẽ chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa.
Dù sao thì quyền thế của phủ Chiến Bắc vương vẫn sừng sững ở đó.
Một khi Nhược Tuyết có được địa vị hơn người, nàng ta vẫn sẽ trở thành đối tượng được ton hót nịnh bợ.
Có thể mọi người vẫn âm thầm bàn tán sau lưng, song, sẽ chẳng có một ai nhắc về vết nhơ này trước mặt nàng ta nữa cả.
Lợi ích mới là trên hết và người ta cũng chỉ nhìn về phía người chiến thắng mà thôi.
Trừ phi, nàng – “kẻ bị hại” đáng thương này có được địa vị còn cao hơn cả Nhược Tuyết.
Nàng không im lặng biến mất mà luôn xuất hiện trước mắt mọi người, để nhắc nhở mọi người luôn nhớ đến chuyện mà Nhược Tuyết đã làm! “Hmm…”
Nghĩ đến điều gì, Diệp Vãn Tình khẽ nhíu mày, nàng thầm gọi trong đầu: [Tiểu Cửu.] Tiểu Cửu đáp ngay: [Ta đây.] Nét mặt Diệp Vãn Tình đăm chiêu: [Ta đột nhiên nghĩ đến một việc.] Tiểu Cửu: [Việc gì?] [Ta đang nghĩ, tại sao Chiến Bắc vương lại có thể đồng ý cho Cố Thừa Duệ lấy Nhược Tuyết làm thê?] Chuyện này hết sức vô lý, ngay cả với thân phận của nàng đây, nếu nói một cách khách quan thì thân phận này của nàng cũng không đủ để làm thế tử phi của vương phủ.
Nói chi đến Nhược Tuyết – xuất thân từ một nha hoàn thì lại càng không đủ.
Tuy bây giờ Nhược Tuyết đã được đại phu nhân nhận làm nghĩa nữ, song, chung quy xuất thân của nàng ta là thứ không thể thay đổi.
Lấy một nha hoàn về làm thế tử phi? Đúng là chuyện cười! Có một thế tử phi như thế thì thể diện của Chiến Bắc vương phủ biết để vào đâu? Diệp Vãn Tình nhíu mi: […Chiến Bắc vương điên rồi ư?] Tiểu Cửu cạn lời: [Đây không phải là kết quả mà ngươi muốn thấy hả? Sao lại mắng Chiến Bắc vương làm gì?] [Ta đâu có mắng ngài ấy…chỉ là…] [Nhưng mà ngươi nói đúng, chuyện này vô lý thật.] Tiểu Cửu đồng tình.
Trong đầu Diệp Vãn Tình không khỏi hiện lên ký ức ở chung ngắn ngủi của nàng và Chiến Bắc vương trước khi về kinh.
Nam nhân thân cao tám thước, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, khí thế cường đại khiến người ta hít thở không thông.
Nam nhân đó không chỉ là vương gia cao quý, quyên thế ngập trời ở kinh thành.
Mà còn là một chiến thần lăng lệ sát phạt, đạp lên thi cốt, tắm trong máu tươi nơi Sa trường.
Huyền thoại và kỳ tích mà hăn sáng tạo nhiều vô số kể, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã nghe danh hắn mà lớn lên.
Diệp Vãn Tình mím môi, tự nhiên nghĩ ra một lý do ngớ ngẩn: [Không lẽ…Chiến Bắc vương yêu thương Cố Thừa Duệ đến mức mặc hẳn làm loạn, không màng đến thanh danh vương phủ?] Tiểu Cửu: […ngươi điên rồi hả?] Diệp Vãn Tình bật cười, cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá sức vớ vẩn: [Có khi là thế thật.] Nàng vuốt mi tâm: [Thôi, mặc kệ quá trình đó đi.Chỉ cần kết quả giống như ta muốn là được.] Rất nhanh, chuyện Nhược Tuyết sắp gả vào Chiến Bắc vương phủ làm thế tử phi đã truyền lưu khắp ngõ lớn hẻm nhỏ.