Kim Bích và Kim Ngọc nghe vậy thì căm giận vô cùng, Kim Bích còn đang muốn cãi nhau với bà ta, Nhược Tuyết ở bên trong đã nói vọng ra: “Được rồi, ta bảo hai người các ngươi trở về đi cơ mà, sao còn đứng làm ôn ngoài đó?!”
“Nghe thấy chưa, biến mau đi, đừng cản trở ta làm việc.”
Kim Bích và Kim Ngọc nhìn nhau, cuối cùng Kim Ngọc căn chặt răng lôi Kim Bích đi, trong lòng nàng ta âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nói cho thế tử biết chuyện này.
Đến giờ ăn tối, mama canh cửa kia đã đến nhà bếp ăn cơm, nhân lúc từ đường không có ai, một nha hoàn nhanh chóng chạy vào trong từ đường.
“Tiểu thư.”
Nha hoàn này có dung mạo rất tâm thường, là kiểu mà ném vào trong đám đông thì sẽ không tìm thấy được, nước da của nàng ta hơi ngăm, mái dài che đi đôi mắt càng khiến nàng ta trở nên u ám lầm lì.
Nhưng lúc nha hoàn này ngẩng đầu lên nhìn Nhược Tuyết thì lại để lộ một đôi mắt khiến người ta phải giật mình, ánh mắt kia tuyệt đối không phải là một ánh mắt phù hợp với vẻ bê ngoài của nàng ta.
Nhược Tuyết đã quỳ cả ngày rồi, lúc này đây hai chân tê cứng đau nhức vô cùng, nha hoàn kia biết ý, nhanh chóng đến đỡ nàng ta ngôi xuống bồ đoàn.
Nhược Tuyết đau đến mức mặt mày vặn vẹo, nha hoàn thấy vậy liền nhanh nhẹn bóp chân cho nàng ta, biết thời gian không có nhiều, mama kia có thể trở về bất cứ lúc nào, Nhược Tuyết ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa rồi thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào?”
“Bẩm Tiểu thư, người của vương phủ vẫn đang lùng sục tìm kiếm nàng ta khắp nơi.
Bọn họ không thể ngờ rằng nàng ta vẫn đang ở trong kinh thành nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện.”
Nhược Tuyết cắn môi, trâm mặc không nói một lời.
Nhớ lại ngày đó suýt chút nữa là lật thuyền trong mương, quả thực khiến Nhược Tuyết vừa hận vừa sợ, may mà nàng ta làm việc cẩn thận không tự mình ra tay mà dùng Bùi Viện Viện làm con tốt thí, nếu không thì…
Cái loại thuốc “Chân Thật Hoàn” mà Diệp Vãn Tình dùng hôm đó cũng rất quái lạ, sao Diệp Vãn Tình lại có được nó? Xem ra trong hai năm vừa qua Diệp Vãn Tình cũng tích lũy không ít bí mật.
Thêm một điều ngoài ý muốn nữa, đó là sự xuất hiện của Chiến Bắc vương.
Đó chỉ là sự tình cờ hay là…
Nghiền ngẫm lại thái độ và lời nói của Chiến Bắc vương ngày ấy, cả lời nói và việc làm đều bảo vệ Diệp Vãn Tình, hay…nói một cách khác thì là bảo vệ danh dự của vương phủ.
Đúng, làm sao Diệp Vãn Tình có thể quen biết một người như Chiến Bắc vương được cơ chứ Huống chi Diệp Vãn Tình đã bị hủy dung, thanh danh còn khó nghe vô cùng, cổ nhân vốn coi trọng mấy thứ như lời hứa và hôn ước nên bên vương phủ mới không hủy hôn thôi.
Chiến Bắc vương ra mặt cho Diệp Vãn Tình là bởi vì Diệp Vãn Tình có thân phận thế tử phi, nếu không có thân phận đó thì Diệp Vãn Tình sẽ chẳng là gì cải Đáy mắt Nhược Tuyết u ám, trong lòng nàng ta thầm nói, cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cũng có ngày thân phận đó sẽ đối chủ.
Còn việc cấp bách bây giờ là phải xóa sạch mọi dấu vết có thể dẫn lửa lên người nàng ta.
Người của vương phủ hiện đang lùng sục khắp nơi, đưa nha hoàn kia đi đâu cũng đều không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Cứ tiếp tục giấu nàng ta ở trong kinh cũng không được, như thế có khác nào để một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.
Trong đầu Nhược Tuyết lóe lên một suy nghĩ, giết người diệt khẩu…
Chỉ trong chốc lát, sự do dự nhỏ bé dưới đáy mắt đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng tàn độc.
Nhược Tuyết rũ mi mắt, nói khẽ: “Giết đi, xong rôi xử lý thi thể của nàng ta cho cẩn thận.”
Nha hoàn: “Vâng.”