Sắc mặt của Diệp Vãn Tình càng trở nên tái nhợt: “Dìu ta lên giường.”
Cả hai cẩn thận dìu Diệp Vãn Tình lên giường, hốc mắt của Hải Đường đã ửng đỏ, Cẩm Tú cũng vậy, nhưng nàng đỏ mắt là vì tức giận.
Ở đây không có người ngoài, Cẩm Tú lại măng: “Tiểu thư, đáng lý ra người không nên cứu hắn, đúng là lấy oán báo ân mà!”
Diệp Vãn Tình đã không còn sức răn dạy Cẩm Tú, nàng lắc đầu: “Hai người các ngươi ra ngoài trước đi.”
Biết Diệp Vãn Tình muốn trị thương, các nàng ở đây cũng chỉ gây cản trở, Hải Đường và Cẩm Tú đành dằn sự lo lắng xuống dưới đáy lòng, Hải Đường nói: “Bọn nô tỳ canh giữ ngoài cửa.”
Diệp Vãn Tình yếu ớt gật đầu, cả hai hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi cửa đóng lại, Diệp Vãn Tình lấy bình sứ lúc trước đã cho Cố Minh Viễn uống ra, cũng uống hai giọt.
Chất lỏng vừa qua thực quản, sắc mặt của Diệp Vãn Tình đã tốt hơn đôi chút.
Đây là “Xích Nguyệt”, được nàng điều chế từ ba mươi tám loại dược liệu khác nhau, cộng thêm một giọt linh khí được nàng nén thành thể lỏng.
Với thương thế nhẹ thì chỉ cần một giọt là khỏi, thương thế nặng thì không có tác dụng thân kỳ như thế, nhưng có thể kéo dài thời gian, khiến cho vết thương không chuyển biến nặng hơn.
Kể cả có trúng loại độc khiến con người lập tức mất mạng thì Xích Nguyệt cũng có thể kéo dài thời gian.
Dược liệu điều chế Xích Nguyệt rất khó tìm, mà quan trọng là một giọt linh khí ở trong đó.
Nén được linh khí thành thể lỏng tốn rất rất nhiều thời gian và công lực, hai thành linh khí mới có thể nén lại thành một giọt linh dịch.
Bởi thế trong hai năm qua, dù Diệp Vãn Tình tu luyện ngày đêm, cộng thêm nhiều dược tê thân kỳ hỗ trợ cũng chỉ mới tu luyện được 6 thành linh khí.
Hai thành đã nén lại thành linh dịch, một thành linh khí cứu công chúa Tuyết Lam, lúc trị thương cho Cố Minh Viễn, nàng cũng đã tiêu hao hết hai thành.
Bây giờ trong người Diệp Vãn Tình chỉ còn lại một thành linh khí mà thôi.
Xích Nguyệt có mười giọt, cho Cố Minh Viên ba giọt, hôm nay nàng dùng hai giọt, chỉ còn năm giọt.
Diệp Vãn Tình thở dài, phải dùng cẩn thận mới được, với tiến độ này của nàng, phải hai năm nữa mới có thể chế được bình Xích Nguyệt thứ hai.
Tiểu Cửu lo lắng đồng thời cũng thắc mắc: [ Sao lúc đó ngươi lại không tránh đi?] Nếu là Chiến Bắc Vương lúc bình thường thì Diệp Vãn Tình không thể nào tránh thoát, nhưng bây giờ Chiến Bắc Vương đang bị thương nặng, sức mạnh giảm sút, chưởng phong đó rõ ràng Diệp Vãn Tình có thể tránh được.Nhưng nàng lại cố tình chịu trận.
Diệp Vãn Tình vừa điều tức trị thương vừa trả lời tiểu Cửu: [ Chưa đến lúc.]
[ Ta chỉ là một tiểu thư của một gia tộc đang suy vong, biết chút công phu cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng quá lợi hại thì sẽ khiến Chiến Bắc Vương nghi ngờ.Chỉ riêng y thuật của ta đã khiến hắn nghi ngờ rồi, nếu còn thêm võ công thì hắn sẽ kiêng ky, đề phòng ta.Như thế thì làm sao ta có thể tiếp cận hắn được?] Tiểu Cửu hiểu, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: [ Biết là thế, nhưng cũng không cần phải dùng thân thể mình làm bia đỡ chứ] Biết tiểu Cửu lo lắng cho nàng, Diệp Vãn Tình ấm áp mỉm cười, nàng không nói, người muốn làm đại sự thì cần phải nhẫn tâm.
Nhẫn tâm với người khác, nhẫn tâm với chính mình.