Diệp Vãn Tình không tiếp tục chủ đề xưng hô này nữa, nàng hỏi: “Ngươi đang ở đây?”
Nhược Tuyết gật đầu: “Vâng, viện tử mới của muội còn chưa xây xong nên mẫu thân kêu muội đến đây ở tạm một thời gian.
tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?”
Nhược Tuyết đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “mẫu thân”, ở trong phủ này ngay cả lão phu nhân cũng phải nhường đại phu nhân ba phần.
Diệp Vãn Tình nhin xung quanh, hồi nãy có chút ồn ào nên hạ nhân trong Hải Đường viện đã tụ tập hết ở đây, ngoài cửa viện cũng có người.
Diệp Vãn Tình không nhớ rõ từng hạ nhân trong viện nhưng cũng nhớ đại khái, trừ Kim Bích đang đứng bên cạnh Nhược Tuyết thì tất cả hạ nhân đang đứng xung quanh đều là người cũ trong viện.
Không biết lúc nãy đám người này đang ở đâu, trước cửa viện cũng không có một ai đứng gác.
Xem ra nàng phải chỉnh đốn lại quy củ một phen rồi.
Diệp Vãn Tình xác nhận xong, lúc này mới đưa mắt nhìn Nhược Tuyết, nhẹ như không nói: “Cút ra ngoài”
Vẻ điềm đạm trên gương mặt Nhược Tuyết nứt ra: “Cái gì?”
Diệp Vãn Tình lặp lại: “Ta nói ngươi cút ra ngoài.”
Lúc này Nhược Tuyết đã không thể mềm mại nở nụ cười được nữa, bây giờ nàng đã là tam tiểu thư Diệp phủ, có thân phận ngang hàng với Diệp Vãn Tình chứ không còn là nha hoàn Nhược Tuyết năm xưa.
Thế mà Diệp Vãn Tình vẫn dùng giọng điệu trịch thượng của kẻ bề trên kêu nàng cút đi.
Bàn tay giấu trong ống tay áo rộng của Nhược Tuyết siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nhược Tuyết âm thầm hít sâu một hơi, cắn răng mỉm cười: “tỷ tỷ khéo đùa, muội biết tỷ tỷ tức giận khi muội đã tự ý vào ở khi chưa có sự cho phép của tỷ.
Nhưng mẫu thân đã nói như thế, muội cũng không dám làm trái ý người.”
Nhược Tuyết lại nhấn mạnh hai chữ “mẫu thân”
một lần nữa.
Tỏ vẻ bất đắc dĩ và xin lỗi.
Trên thực tế lại đang âm thầm đem đại phu nhân ra áp Diệp Vãn Tình.
Ngại mặt mũi của đại phu nhân, chuyện này dù Diệp Vãn Tình có bất mãn thì cũng phải bỏ qua.
Nhưng Diệp Vãn Tình sẽ sợ sao? Nàng cũng đã sớm không còn là Diệp Vãn Tình tự ti yếu đuối của kiếp trước nữa rồi.
Diệp Vãn Tình quay sang nói với Cẩm Tú: “Ném nàng ta ra ngoài.”
Nàng vừa dứt lời Cẩm Tú đã phi thân lên nắm lấy cổ áo của Nhược Tuyết kéo ra ngoài, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Nhược Tuyết chật vật ngã ngồi ngoài cửa Hải Đường viện vẫn còn khiếp sợ chưa định thần lại.
Lúc này Kim Bích mới có phản ứng, liền hét ầm lên: “Tiểu thư!”
Cẩm Tú vừa trở lại, sẵn giọng mắng: “Câm miệng!”
Không biết tiểu thư nhà nàng thích yên tĩnh sao? Kim Bích tức đến mức mặt mày vặn vẹo, há mồm định mắng gì đó thì Diệp Vãn Tình đã lên tiếng trước: “Hải Đường, ngươi giám sát năm người kia đi theo nha hoàn này dọn hết đồ của Nhược Tuyết ra ngoài.
Không được để sót bất cứ thứ gì”
Diệp Vãn Tình vừa nói vừa chỉ về đám người hầu đang đứng bên kia, Hải Đường đáp: “Vâng”
Sau đó nhìn về phía năm người đứng lại thành một nhóm mà Diệp Vãn Tình đã chỉ: “Các ngươi lại đây: Năm người được điểm nhìn nhau, thần sắc chần chờ, nếu bây giờ bọn họ tiến lên thì liền đắc tội với tam tiểu thư.