Thế mà ông ngoại của nàng lại sở hữu tận ba mươi lăm cửa hàng! Trong số đó có hơn mười cửa hàng nằm ở vị trí trung tâm! Căn cơ bậc này…bảo sao lão phu nhân lại không đỏ mắt.
Ngay cả Diệp phủ bây giờ còn không bằng một nửa chỗ này đâu.
Đến gần trưa Hải Đường và Cẩm Tú cùng nhau trở về, mấy hôm nay Diệp Vãn Tình đã giao cho bọn họ nhiệm vụ bí mật thị sát các cửa hàng nhà mình có trong kinh thành.
“Tiểu thư”
Hải Đường và Cẩm Tú song song hành lễ.
Diệp Vãn Tình hỏi: “Mọi chuyện thế nào?”
Có đến ba mươi lăm cửa hàng nên Cẩm Tú và Hải Đường chia nhau ra thị sát, Cẩm Tú báo cáo trước, nàng thị sát mười ba cửa hàng, trong đó có bốn cửa hàng bán vải vóc, năm cửa hàng bán gạo, ba cửa hàng bán bột mì và một cửa hàng bán gia vị.
Mười ba cửa hàng này thì có ba cửa hàng ở vị trí trung tâm, tất cả đều buôn bán khá tốt.
Diệp Vãn Tình gật đầu, đến phiên Hải Đường, thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, Diệp Vãn Tình nhíu mày.
Quả nhiên, sau khi Hải Đường nói qua tình hình của các cửa hàng thì liền nghiêm trọng nói: “…
tất cả các cửa hàng đều bình thường, ngoại trừ năm cửa hàng bán son phấn bột nước của chúng ta”
“Đã nửa năm nay số lợi nhuận mà năm cửa hàng này thu được đều không vượt quá ba thành”
Cẩm Tú kinh ngạc: “Không vượt quá ba thành? Vậy là lỗ nặng rồi còn gì?”
Hải Đường thở dài gật đầu, Diệp Vãn Tình nhiu mi đợi Hải Đường nói tiếp.
Hải Đường: “Không phải là do cửa hàng nhà chúng ta không tốt, nô tỷ đã đi hỏi thăm một số ít khách mua hàng còn lại, bọn họ đều nói thái độ phục vụ và chất lượng hàng hóa đều không thay đổi gì.
Phúc bá quản lý các cửa hàng không chê vào đâu được.”
Phúc bá là trợ thủ đắc lực của ông ngoại nàng khi còn sống, sau khi ông ngoại mất đã chuyển qua giúp đỡ mẹ nàng.
Còn bây giờ lại giúp đỡ Diệp Vãn Tình quản lý sản nghiệp trong hai năm nàng đi vắng.
Diệp Vãn Tình sợ trong thời gian nàng đi vắng người dưới có dị tâm nên mới kêu Cẩm Tú và Hải Đường bí mật đi thị sát.
Cẩm Tú nghe đến đây hoang mang: “Thế thì tại sao…?”
Hải Đường bất đắc dĩ than nhẹ: “Chính vì không thay đổi gì nên mới thua lỗ- “Khoảng nửa năm trước xuất hiện một cửa hàng tên là “Hồng Nhan Tiểu”
cũng bán son phấn bột nước, nhưng son phấn bột nước ở Hồng Nhan Tiếu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với chúng ta.
Son phấn ở chỗ họ vô cùng đa dạng phong phú, còn có rất nhiều loại mà trước đây chưa từng thấy qua.
Nhân viên trong cửa hàng đều là nữ nhân có kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa.
Người đến mua đều được nhân viên dùng son phấn trong cửa hàng trang điểm miễn phí để thử hiệu quả, thậm chí còn có mở lớp dạy kỹ thuật trang điểm ngay đằng sau cửa tiệm!”
“Cũng có người học lén kỹ thuật trang điểm trở về, nhưng nếu không dùng son phấn ở Hồng Nhan Tiếu trang điểm thì kết quả đều kém xa”
“Có thể nói Hồng Nhan Tiếu nổi tiếng chỉ sau một đêm, thậm chí đến các quý nhân trong cung còn phải…điên cuồng vì nó”
Hải Đường ưu sầu: “Không chỉ riêng năm cửa hàng nhà chúng ta, mà tất cả các cửa hàng bán son phấn bột nước khác đều lỗ nặng, cứ theo tình hình này thì chẳng mấy chốc sẽ phải dẹp tiệm thôi”
Hải Đường nói xong, không khí trong phòng có chút trùng xuống, Diệp Vãn Tình vuốt ve mép giấy trong tay, hỏi: “Có biết chủ nhân của Hồng Nhan Tiểu là ai không?”
Hải Đường lắc đầu: “Nô tỳ đã đi thăm dò khắp nơi nhưng đều không có kết quả gì, chủ nhân của Hồng Nhan Tiếu chưa bao giờ lộ mặt.