Xem ra chỉ nói suông thì không thể khiến kẻ dưới sợ được.
Diệp Vãn Tình đứng thẳng lưng nói: “Cẩm Tú, giữ hắn lại.”
Nàng vừa dứt lời, Cẩm Tú liền phi thân đáp xuống đằng sau Diệp Dương, nhanh như chớp khống chế hắn.
Diệp Dương sửng sốt, phản ứng lại liền tức giận giãy giụa nhưng có làm sao cũng không thoát được Cẩm Tú.
Mặt hẳn tức đến mức đỏ lên, đường đường là nhị thiếu gia lại bị một con tiện tỳ khống chế không thể nhúc nhích! Hắn tức giận gầm lên: “Buông ta ra con tiện tỳ này! Sao ngươi dám động tay động chân với bổn thiếu gia hả! Có tin ta bán ngươi vào kỹ viện không!”
Diệp Vãn Tình cười lạnh, quay sang nói với hai nha hoàn đứng gác cổng: “Đóng cửa lại- Hai nha hoàn kia sửng sốt, hoang mang nhìn Diệp Dương đang bị Cẩm Tú khống chế, chần chừ không hành động.
Một trong số đó nhìn ra ngoài cửa viện, trong lòng thầm nghĩ liệu có nên đi gọi lão phu nhân đến không, đây là nhị thiếu gia đó! Diệp Vãn Tình thấy vậy, nói với Hải Đường: “Đi đóng cửa lại.”
Hải Đường nhanh chân chạy đến muốn đóng cửa, nhưng có người đứng cản, Hải Đường lườm nàng ta: “Tránh ra”
Nô tỳ lúc nấy nhìn ra cửa viện cần cắn môi, tránh ra nhưng không bước vào trong, ngược lại muốn chạy ra bên ngoài, Hải Đường thấy vậy, phản ứng mau lẹ túm lấy cổ áo nàng ta kéo ngược vào trong rồi buông tay khiến cho nha hoàn kia ngã bệt xuống đất.
Trong hai năm trên núi Diệp Vãn Tình cũng dạy cho Hải Đường ít quyên pháp phòng thân, tuy không lợi hại như Cẩm Tú nhưng đối phó với một nha hoàn thì dư đả.
“Rầm!”
Hải Đường đóng sập cửa lại, khóa cửa, quay lại lạnh lùng nhìn nha hoàn đang ngồi bệt trên đất: “Cái loại ăn cây táo rào cây sung! Lát nữa xem tiểu thư sẽ xử lý ngươi thế nào.”
Hải Đường cầm chìa khóa, không quan tâm đến sắc mặt trắng bệch của nha hoàn kia nữa, đi vê đứng sau lưng Diệp Vãn Tình.
Thấy Diệp Vãn Tình cho người đóng cửa, sắc mặt Nhược Tuyết trở nên khó coi, nàng ta vội vàng cúi đầu che giấu.
Còn Diệp Dương vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, nãy giờ vẫn cố sức giãy giụa, vừa giấy vừa mắng chửi đe dọa Cẩm Tú.
Lúc này Diệp Vãn Tình mới bước xuống bậc tam cấp đi đến trước mặt hắn, Diệp Dương thấy nàng đến gần, phẫn nộ mắng to: “Diệp Vãn Tình! Ngươi mau thả ta ra! Con quỷ dạ xoa gớm ghiếc này! Thả…”
“Chát!”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, mặt Diệp Dương bị đánh lệch hẳn về bên phải.
Trong tiểu viện lặng ngắt như tờ, đám hạ nhân trong viện không dám tin vào hai mắt của mình.
Nhược Tuyết cũng khiếp sợ nhìn sự việc vừa xảy ra.
Nhìn Diệp Vãn Tình cao ngạo đứng đó, trong lòng nghị, Diệp Vãn Tình điên rồi hay sao?! Đây cũng là tiếng lòng của tất cả hạ nhân trong viện trừ Hải Đường và Cẩm Tú.
Phải mất một lúc lâu sau Diệp Dương mới phản ứng lại được, hắn quay mặt lại, hai mắt đỏ ngầu: “Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta?!”
Diệp Vãn Tình lại thẳng tay vả cho hắn một cái bên má trái nữa, cả hai cái bạt tai này đều dùng lực mạnh, lúc này mặt Diệp Dương đã sưng lên, trong miệng toàn là máu loãng.
Hắn phun ra máu loãng trong miệng, lúng búng nói: “Ngươi…dá…m…đ…ánh…a…a..a…
Diệp Dương bị Cẩm Tú khống chế nên hơi khòm lưng lại, Diệp Vãn Tình từ trên cao nhìn xuống: “Có gì mà không dám?”
“Ta không chỉ là đại tỷ của ngươi mà còn là đích nữ.Một thứ tử do tiện thiếp hạ sinh như ngươi, thấy ta không hành lễ thì thôi, lại dám cả gan buông lời xúc phạm.Diệp Dương, ngươi nghĩ mình là ai?”
Hai mắt Diệp Dương đỏ ngầu toàn là tơ máu, hai má sưng phù, bộ dạng chật vật nhếch nhác, làm gì còn phong thái thư sinh cao ngạo lúc mới đến.
Mà cũng chỉ là phong thái cố bắt chước người ta mà thôi, người đọc sách đều chú trọng tu tâm dưỡng tính, nếu Diệp Dương thật sự hiểu được đạo lý thánh hiền thì đã chẳng hùng hổ mang theo Nhược Tuyết đến đây, lại còn ngạo mạn mắng chửi nàng.
Hắn ta vẫn cho là, nàng còn là Diệp Vãn Tình yếu đuối nhu nhược đó hay sao? Quả thật Diệp Dương vẫn cho là vậy.
Trước giờ Diệp Dương vẫn luôn vô cùng căm ghét Diệp Vãn Tình, vì Diệp Vấn chỉ yêu thương nàng, còn đối với hai mẹ con bọn họ thì lại luôn lạnh nhạt.