“Đây không phải là thuốc độc.Mà là Chân Thật Hoàn do ta nghiên cứu ra, người ăn Chân Thật Hoàn đều không thể nói dối mà phải nói ra tất cả những suy nghĩ thật dưới đáy lòng mình.”
Bùi Viện Viện cười lạnh: “Diệp Tiểu thư mới là người ăn nói hồ đồ đấy.Chân Thật Hoàn? Ta chưa từng nghe thấy tên loại thuốc này bao giờ.”
Diệp Vãn Tình không nhiều lời với nàng ta, trong lòng nhẩm tính thời gian, khi nàng đếm đến sáu mươi, lúc này mới nhìn về phía nam nhân kia mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Lúc này hai mắt nam nhân không có tiêu cự, vô hồn như một con rối, hắn máy móc đáp: “Lương Đình Sâm.”
Diệp Vãn Tình: “Quê của ngươi ở đâu?”
Hắn đáp: “Thôn Hoàng Ngưu, Trấn Thanh Thạch, huyện Quảng Tinh.”
Diệp Vãn Tình hỏi tiếp: “Ngươi có phải là hòa thượng không?”
“Không phải.”
Đám đông ồ lên.
“Diệp Vãn Tình và ngươi có quan hệ gì?”
“Không quen biết.”
Đám đông xôn xao, mọi người mấy mặt nhìn nhau, rồi lại im lặng nín thở theo dõi diễn biến, màn kịch này thật sự quá đặc sắc! Diệp Vãn Tình nheo mắt: “Chiếc vòng trong tay ngươi từ đâu mà có?”
Nam nhân: “Có người đưa nó cho ta, trả tiền, muốn ta đến trước cửa Diệp phủ nói ta là tình lang của Diệp Vãn Tình, chiếc vòng là vật đính ước.”
Lão phu nhân nãy giờ vẫn im lặng nghẹn một cục tức trong cuống họng, bấy giờ mới như được giải phóng mà quát to: “Đê tiện! Thật quá ác độc, thật quá ghê tởm, không biết kẻ lòng dạ thâm độc nào lại sai một nam nhân, dùng cách ác độc như vậy đến hủy hoại thanh danh của cháu gái ta!”
Thanh danh, trinh tiết đối với một cô nương còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Làm như vậy chẳng khác nào đẩy Diệp Vãn Tình vào chỗ chết.
Nếu như chuyện này thành công thì nàng sẽ bị hủy hôn, bị bắt xuống tóc vào am ni cô sống cả đời.
Nhưng gian phu của nàng lại là hòa thượng, báng bổ thần linh là tội nặng, chắc chắn dân chúng sẽ phẫn nộ hô hào đem Diệp Vãn Tình đi dìm lồng heo đến chết! Đám đông lúc nãy còn phẫn nộ kêu gào mắng chửi Diệp Vãn Tình, trong chốc lát lại quay sang mắng chửi kẻ sau màn kia, tỏ ra thương hại đồng tình với nàng.
Diệp Vãn Tình như không nghe thấy những lời nghị luận xôn xao này, nàng nhìn thẳng vào nam nhân này, sắc bén hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Ai là người sai ngươi đến đây đặt điều vu oan cho Diệp Vãn Tình?”
Nam nhân kia chậm rãi quay lưng lại, nhìn về phía Nhược Tuyết, giơ ngón tay chỉ thẳng: “Là nàng.”
Đám đông bùng nổ.
“Trời ạ, thật không thể tin được lại là tam Tiểu thư.”
“Đúng vậy, mới nãy tam Tiểu thư còn hiên ngang lẫm liệt đứng ra nói đỡ cho đại Tiểu thư cơ mà”
Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía Nhược Tuyết, nàng ta biến sắc, hoảng loạn, lắc đầu hô to: “Không phải, không phải ta!”
Lúc này Cố Thừa Duệ đột nhiên lên tiếng: “Trong chuyện này ắt có uẩn khúc gì đó, ta thấy tam Tiểu thư không giống loại người sẽ làm ra chuyện hãm hại tỷ muội như vậy.Trước đây tam Tiểu thư còn từng quên mình vì chủ, nhảy ra chắn nước canh nóng cho Diệp Tiểu thư.”
Cố Thừa Duệ nhắc đến chuyện này làm mọi người nhớ lại, năm đó chuyện Nhược Tuyết quên mình vì chủ nhưng bị Diệp Vãn Tình tức giận giáng cho một bạt tai ngay giữa bữa tiệc truyên đi khắp nơi.