Năm nhị lão gia đến tuổi nhược quán, lão phu nhân vì muốn tìm lại quang cảnh hầu phủ năm xưa nên luôn muốn cưới cho nhị lão gia một tiểu thư của nhà danh giá.
Nhưng thử hỏi một tiểu thư nhà quan sao có thể đồng ý lấy một người không có phẩm cấp cũng không có chức tước gì được cơ chứ.
Đúng lúc này nhị lão gia lại đem lòng yêu thương một tiểu thư nhà thương buôn, một hai phải lấy người đó cho bằng được.
Lão phu nhân tức đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nhị lão gia, nhưng đến cuối cùng cũng phải chấp nhận vì cô nương đó đã mang thai hơn một tháng.
Nhị lão gia thỏa lòng mong ước lấy được giai nhân về nhà, nhị phu nhân tuy xuất thân thấp kém nhưng lại rất thông minh lương thiện.
Lúc mới gả vào mang theo một số lượng đồ cưới khổng lồ, không những lo lót cho đại lão gia một chức quan mà còn suốt ngày mua quà quý tặng lão phu nhân.
Ngoan ngoãn hiếu thuận hết lòng, thái độ của lão phu nhân cũng từ từ mêm xuống, không đến mức hòa thuận thân thiết như người một nhà nhưng bầu không khí cũng không còn sặc mùi thuốc súng như lúc đầu nữa.
Sau một thời gian, nhị phu nhân đến ngày sinh nở, lúc bà đỡ bước ra khỏi phòng cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, là một tiểu thư xinh đẹp”
Nhị lão gia ngay lập tức hỏi: “Nương tử của ta thế nào?”
“Ngài yên tâm, mẫu tử bình an, phu nhân mệt quá nên giờ đang ngủ thôi”
“Thế là tốt, thế là tốt rồi”
Nhị lão gia thở phào mừng rỡ cười, trong khi đó khuôn mặt hằn nếp nhăn của lão phu nhân tối sầm lại, bà ta dã mạnh quải trượng xuống sàn.
“Tốt? Tốt cái gì?! Uống công cho nó ăn ngon ngủ kỹ chín tháng mười ngày thế mà lại sinh ra một đứa con gái vô dụng!”
Nhị lão gia: “Kìa mẹ, con gái thì có làm sao đâu…”
Lão phu nhân ngay lập tức chĩa mũi giáo về phía nhị lão gia, giọng cay nghiệt: “Có làm sao? Một đứa con gái thì làm được gì, tốn công tốn bạc nuôi nó lớn rồi cũng thành người nhà khác.
Ngay từ đầu ta đã bảo rồi, Lục tiểu thư có gì không tốt? Người ta xinh đẹp đa tài lại là danh môn khuê tú.
Thể mà con lại cứ khăng khăng một mực rước con đàn bà thấp hèn này về nhà, giờ thì hay rồi, đẻ cũng không xong!”
Nhị lão gia bất đắc dĩ: “Mẹ đừng nhắc nữa, dù cho lúc đó con muốn lấy thì Lục tiểu thư chắc gì đã gả? Diệp gia ta như thế nào đâu phải mẹ không biết…
mẹ cũng lớn tuổi, đừng nên lao tâm vì những chuyện này nữa.”
Những lời nhị lão gia nói lại chọc trúng khối u nhọt trong lòng lão phu nhân.
Tất nhiên bà ta hiểu rõ tình cảnh bết bát của Diệp phủ hơn bất cứ ai, nhưng vì càng hiểu rõ nên bà ta lại càng không cam lòng.
Thời trẻ bà ta gả cho lão hầu gia vốn là một nam nhân phong lưu, lão hầu gia thích những cô nương xinh đẹp diễm lệ.
Mà dung mạo của lão phu nhân lại chỉ được coi là thanh tú nên tình cảm phu thê chẳng mấy mặn nồng, biết bao nhiêu năm tháng tóc còn xanh cũng chưa được hưởng một chút mật ngọt của tình yêu.
Đến khi tóc mai đã bạc, lão hầu gia quy tiên, thế mà Diệp phủ lại dần dần tụt dốc.
Thời trẻ bà ta đã không được hạnh phúc, không lẽ đến khi về già lại phải chịu cảnh nghèo túng này hay sao?! Lão phu nhân càng nghĩ càng không cam lòng, hai đứa con của bà ta không có tài nên bà ta mới gắng sức tìm nhà thông gia quyền quý.