Hiên Viên Tuyết Lam: “Lam nhi đã khỏe rồi nhưng mẫu hậu không cho phép muội xuống giường.”
Cô bé buồn bực nói, nhưng sau đó nghĩ đến cái gì, lập tức đổi giọng: “Nhưng mà muội thấy mẫu hậu nói đúng, muội sẽ tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa.”
Diệp Vãn Tình bật cười, Hiên Viên Tuyết Lam quen thuộc vén tay áo lên để Diệp Vãn Tình bắt mạch.
Sau khi xem xét kỹ càng, Diệp Vãn Tình nói vài câu với công chúa rôi đi cùng hoàng hậu ra ngoài trò chuyện.
Hoàng hậu vẫn khá lo lắng: “Lam nhi không sao chứ?”
Diệp Vãn Tình đáp: “Nương nương đừng lo, độc đã giải hoàn toàn, Lam nhi cũng khôi phục rất tốt.”
Hoàng hậu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nàng thân mật cầm tay Diệp Vãn Tình: “May mà lần này có muội, nếu không thì ta cũng không biết sẽ thế nào nữa.”
Hoàng hậu năm nay tròn ba mươi tuổi, gả cho hoàng để được mười bốn năm, nhưng dưới gối chỉ có mình Hiên Viên Tuyết Lam.
Thật ra trước đó hoàng hậu từng có thai hai lân, nhưng chốn hậu cung đấu đá còn nguy hiểm hơn chiến trường đầy đao kiếm, hai cái thai trước đó đều không giữ được.
Lúc sinh Hiên Viên Tuyết Lam cũng là bị người ta hãm hại mà sinh non, tình cảnh lúc ấy vô cùng hung hiểm, suýt chút nữa là một xác hai mạng.
Sau này tuy mẹ con bình an nhưng thân thể hoàng hậu bị tổn thương nặng, thái y nói sau này sẽ không thể mang thai được nữa.
Bởi vì sinh non nên thân thể của Hiên Viên Tuyết Lam cũng không tốt, ba ngày một trận ốm nhẹ, năm ngày một trận ốm nặng, hoàng hậu ngày đêm chăm sóc điều dưỡng nhưng vẫn không thấy đỡ.
Trong lúc tuyệt vọng đã đến chùa Thiên Tự cầu xin với bố tát, không ngờ tình hình của Hiên Viên Tuyết Lam lại dần dần chuyển biến tốt.
Bởi thế nên năm nào hoàng hậu cũng đến chùa Thiên Tự đọc kinh, khấn lạy tạ ơn một thời gian, năm nay Hiên Viên Tuyết Lam nằng nặc đòi đi theo nên hoàng hậu mới dẫn cô bé đi cùng.
Suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn, may mà gặp được Diệp Vãn Tình.
Sau khi tìm hiểu hoàng hậu biết Diệp Vãn Tình là vị hôn thê của thế tử phủ Chiến Bắc vương.
Hoàng hậu hơi kinh ngạc, vì nàng cũng biết chuyện hôn thê của thế tử phủ Chiến Bắc vương bị hủy dung, nghe đồn tính tình còn cay nghiệt độc ác.
Nhưng nhìn cô nương trước mắt này…làm gì có chỗ nào giống như trong lời đồn đó cơ chứ.
Cô nương trước mắt dung mạo như tiên, sau khi biết nàng là hoàng hậu cũng không sợ hãi hay nịnh nọt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất thanh tao lại ẩn chứa sự ung dung cao quý.
Đôi mắt rất sáng, bình lặng mà thấu triệt, ở tuổi như nàng khó có ai mà có được phong thái như vậy, trò chuyện vài câu thì hoàng hậu lại càng cảm thấy thích cô nương trước mặt này.
Có lẽ vì đều là người từng mất con, Diệp Vãn Tình và hoàng hậu dễ dàng hiểu nhau ở một phương diện nào đó.
Chẳng quá mấy ngày hoàng hậu và Diệp Vãn Tình đã trở nên thân thiết.
Diệp Vãn Tình mỉm cười không đáp, hoàng hậu lại nói: “Đợi sau khi Lam nhi khỏe hẳn thì ta sẽ về kinh.Còn muội thì sao? Có muốn về cùng chúng ta không?”
Diệp Vãn Tình lắc đâu: “Nương nương cùng Lam nhi trở về trước, có lẽ hai tháng nữa muội mới về được.Ở đây vẫn còn chút chuyện.”
Hoàng hậu cũng không hỏi là chuyện gì, nàng lấy ra một khối ngọc bài đưa cho Diệp Vãn Tình: “Sau khi về kinh có chuyện gì cần giúp đỡ thì câm nó tiến cung gặp ta.’ “Không có chuyện gì cũng có thể tiến cung tìm ta tâm sự, chắc hẳn Lam nhi cũng sẽ nhớ muội lắm”
Diệp Vãn Tình cũng không cố kỵ gì cười nhận lấy.