Có thể nàng sẽ ở đó trong một đến hai năm, khi nàng quay trở về kinh thành một lần nữa, kế hoạch trả thù của nàng mới chính thức bắt đầu…
Tối hôm đó Diệp Vấn đến chính viện, báo cho lão phụ nhân một tiếng, tất nhiên hẳn không nói rõ mục đích bọn họ đi chùa Thiên Tự làm gì, chỉ nói là muốn đến đó đọc kinh cầu phúc cho Vương Lan.
Lão phu nhân nghe xong thì mặt đã trâm xuống, nhưng có cản thì Diệp Vấn cũng không nghe, mặc kệ những lời mắng nhiếc của lão phụ nhân mà trở về.
Sau khi Nhược Tuyết bị giáng xuống làm nha hoàn tam đẳng thì không có cơ hội gặp mặt Diệp Vãn Tình nữa, nhưng phòng nàng vẫn ở chỗ cũ vì những phòng khác của nha hoàn tam đẳng trong nhị phòng đã kín người.
Phòng của Hải Đường ở ngay bên cạnh phòng nàng ta, chập tối, Nhược Tuyết kéo lê thân thể đau nhức về phòng, vì không còn là nha hoàn nhất đẳng nữa nên đãi ngộ cũng thắng tắp giảm xuống.
Bữa tối đạm bạc đến mức khiến nàng ta phát cáu, đã quen ăn ngon mặc đẹp suốt mấy năm nay nên Nhược Tuyết không thể chịu đựng được đãi ngộ mới này.
Nhưng nói gì thì nói, bây giờ mối quan hệ giữa nàng ta và Cố Thừa Duệ càng lúc càng trở nên tốt đẹp, nàng ta có thể thấy rõ sự quan tâm của Cố Thừa Duệ dành cho nàng ta thông qua những lá thư mà hản gửi đến.
Nghĩ đến đây, sự hả hê đắc ý trong lòng Nhược Tuyết lại trào dâng, nàng ta cười lạnh, chỉ cần cố gắng chịu đựng một thời gian nữa thôi…dường như nàng ta có thể nhìn thấy cảnh Diệp Vãn Tình chật vật thảm hại quỳ dưới chân nàng ta rồi.
Lúc Nhược Tuyết đi qua phòng Hải Đường, thấy nàng đang bận rộn thu dọn đồ đạc, Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Hải Đường tỷ, tỷ đang dọn đồ đi đâu vậy?”
Hải Đường khựng lại, ngày mai ba người bọn họ đi thì Nhược Tuyết cũng biết, nên Hải Đường không ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Ngày mai tiểu thư với nhị lão gia sẽ xuất phát đi chùa Thiên Tự”
Nhược Tuyết nhíu mày, đến cổ đại này đã được mấy năm, nàng ta cũng biết chùa Thiên Tự là nơi nào: “Tiểu thư và nhị lão gia đến đó làm gì vậy?”
Hải Đường nhàn nhạt đáp: “Ta không biết”
Nhược Tuyết nghe vậy thì bĩu môi, bây giờ nàng ta không được Diệp Vãn Tình sủng ái nữa, xem chừng lần này không thể đi cùng rồi.
Mà phương tiện di chuyển ở cố đại thô sơ, đường đi cũng tàn tạ, đi xa như vậy chỉ tổ mệt thân.
Không được đi cũng tốt, Nhược Tuyết nghĩ Diệp Vãn Tình chỉ đi mấy ngày nên cũng không quan tâm nữa mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Diệp Vãn Tình và Diệp Vấn đều chuẩn bị xong, hai người thuê hai chiếc xe ngựa xuất phát đến Vĩnh Châu.
Vĩnh Châu cách xa kinh thành hơn trăm dặm, đi đường cũng mất gân một tháng.
Thân thể của Diệp Vãn Tình vốn yếu ớt, nếu như là trước kia, bị giày vò suốt một tháng trên xe ngựa thì nàng cũng phải sụt mất mấy cân, nhưng giờ thân thể nàng đã trải qua rèn luyện.
Tuy nhìn bên ngoài không có quá nhiều thay đổi, nhưng Diệp Vãn Tình thật sự cảm nhận được lực lượng trong thân thể, ngồi xe ngựa suốt một tháng nhưng khi đến nơi, khí sắc của nàng vẫn hồng hào tươi tắn.
Còn Diệp Vấn vì uống lọ dược tề kia của Diệp Vãn Tình nên thân thể cũng khá tốt, hoàn toàn không thấy thần sắc mệt mỏi trên khuôn mặt.
Chỉ có Hải Đường là hơi gầy đi, tuy Hải Đường quen làm việc nhưng dẫu sao thân thế của nàng vẫn là một cô nương mười sáu tuổi, không khỏe hơn người bình thường bao nhiêu.
Diệp Vãn Tình trầm ngâm, có lẽ nàng có thể dạy cho Hải Đường chút võ thuật, sau này Hải Đường là thân tín bên cạnh nàng, có chút võ thuật phòng thân cũng tốt hơn.
Hai cha con đến dưới chân núi Vô Danh, vì hàng năm có rất nhiều người đến chùa Thiên Tự nên dưới chân núi cũng có rất nhiều hàng quán náo nhiệt.
Diệp Vấn tìm một khách điếm sạch sẽ ở lại qua đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn sáng rồi bắt đầu lên núi.
Chùa Thiên Tự là một ngôi chùa lớn có lịch sử lâu đời, kiến trúc vô cùng đồ sộ, từ dưới chân núi có hơn năm trăm bậc thang đá dẫn đến cống chùa, những người đến đây cúng bái đều phải đi từng bậc thang này lên núi, cũng không phải chùa có quy định như thế, chỉ là khách muốn đến viếng chùa muốn bày tỏ tấm lòng thành với phật tổ.
Lâu dần nó trở thành một quy luật ngầm.
Đi hơn hai trăm bậc, Diệp Vấn có chút lo lắng hỏi Diệp Vãn Tình: “Tình nhi, con còn đi được không?”
Vì vẫn còn trong tang kỳ nên Diệp Vãn Tình vẫn ăn mặc rất đơn giản, một thân tố y thanh thoát mềm mại, qua tuổi cập kê nên nàng cũng búi tóc kiểu thiếu nữ, trên đầu cắm một cây trâm ngọc tinh xảo, phần tóc đen còn thừa mềm mại như thác đổ ôm lấy tấm lưng yêu kiều.