Bây giờ Diệp Vãn Tình tính khí thất thường, cũng không nuông chiều nàng ta như trước nữa nên Nhược Tuyết cũng quy củ hơn, đến trước khuê phòng của Diệp Vãn Tình không tự ý đẩy cửa vào như trước đây mà phải gõ cửa trước.
Phát hiện có người đến, Diệp Vãn Tình thoát ra khỏi không gian hệ thống, vuốt lại tóc tai rồi nói: “Vào đi”
“Tiểu thư, người có thư này”
Nhược Tuyết đặt hai lá thư lên bàn rồi quy củ đứng một bên, không có ý định ra ngoài.
Diệp Vãn Tình biết thừa chủ ý trong đầu nàng †a, nàng cầm lá thư của Cố Thừa Duệ lên, cũng không thèm mở ra xem bên trong viết gì đã quăng đi.
Nhược Tuyết ngẩn ra: “Tiểu thư? Người làm gì vậy? Đó là thư của thế tử mà”
Diệp Vãn Tình lạnh nhạt đáp: “Đem ra ngoài đốt đi, ta không muốn xem”
Nhược Tuyết sửng sốt: “Nhưng…nhưng đó là thư của thế tử…
Diệp Vãn Tình cau mày, giọng nặng hơn: “Ngươi không nghe ta nói gì sao? Ta bảo ngươi đem đốt đi, Nhược Tuyết, đừng quên ngươi là nô tỳ của ai.Là nô tỳ thì đừng nên nói nhiều”
Nhược Tuyết cắn chặt răng, đột nhiên trong đầu nàng ta lóe lên một tia sáng, trên mặt treo lên bộ dạng tủi thân mà đáp: “Dạ vâng, em đem nó đi đốt ngay đây ạ”
Nhược Tuyết khom lựng nhặt lá thư lên, hành lễ với Diệp Vãn Tình xong thì đi ra ngoài.
Tất nhiên nàng ta sẽ không ngu gì mà đem đốt nó rồi, Nhược Tuyết dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai thì cẩn thận cất lá thư vào trong ngực áo rồi nhanh chóng chạy về phòng mình.
Bên trong phòng, tiểu Cửu đang hỏi Diệp Vãn Tình: [Ngươi không tò mò nội dung bên trong à?]
Diệp Vãn Tình vừa xé mở bao thư của Diệp Vấn vừa đáp: [ Có gì mà phải tò mò, kiếp trước ta đều đọc tới chán rồi.]
Kiếp trước Cố Thừa Duệ cũng gửi thư quan tâm an ủi Diệp Vãn Tình như thế này, tất nhiên là Diệp Vãn Tình khi đó vô cùng vui sướng, mỗi lá thư mà hắn ta gửi nàng còn bảo quản cẩn thận, sau khi gả vào vương phủ còn hay lôi ra đọc đi đọc lại nữa kìa.
Diệp Vãn Tình nhớ đến đây, không khỏi nở một nụ cười mỉa mai.
Tiểu Cửu: “Ồ…ra vậy, nhưng sao ngươi lại cố tình đưa nó cho Nhược Tuyết?
Phải, nếu Diệp Vãn Tình thực sự không muốn đọc thì có thể tự mình xử lý lá thư, nhưng nàng lại cố tình ném nó cho Nhược Tuyết.
Tiểu Cửu nhìn ra được nàng cố ý, nhưng không biết nàng làm thế là có mục đích gì.
Diệp Vãn Tình vuốt ve khóe môi cong cong: [ Tất nhiên là để…tạo cơ hội cho Nhược Tuyết biến thành phượng hoàng rồi.Có biến được hay không còn phải xem lá gan của nàng ta lớn đến chừng nào.]
Tất nhiên lá gan của Nhược Tuyết chưa bao giờ là nhỏ cả, biết thế nên Diệp Vãn Tình mới cố ý đưa lá thư đó cho Nhược Tuyết.
Nhược Tuyết đem lá thư về phòng một cách trót lọt, nàng ta đóng kín cửa sổ và cửa lớn, thắp một cây nến lên, lúc này mới ngồi xuống đọc thư của Cố Thừa Duệ.
Vì trước đây nàng ta được nhị phòng sủng ái nên khi Diệp Vấn mời thầy về dạy cho Diệp Vãn Tình thì nàng ta cũng được theo học, cộng với năng lực học tập của nàng ta ở kiếp trước cũng không tồi nên bây giờ có thể dễ dàng đọc loại thư cổ, toàn dùng thơ từ để ẩn ý như thế này.
Trong thư Cố Thừa Duệ chủ yếu là hỏi han sức khỏe và tình hình của Diệp Vãn Tình, động viên an ủi nàng, ở cuối còn có hai câu thơ thể hiện nỗi nhớ nhung và buồn bã khi hai lần trước Diệp Vãn Tình không hồi âm cho hẳn.
Nhược Tuyết đọc xong thì thầm cắn răng, vì bây giờ thân phận của nàng ta chỉ là một nha hoàn nên dù có xinh đẹp thế nào, những gã đàn ông có ý với nàng ta cũng chỉ có mấy tên nô tài trong phủ.
Thậm chí có mấy mama làm ở đây lâu năm còn có ý hỏi cưới nàng cho con trai của mấy bà ấy.