Vốn dĩ bọn họ đã định lên thuyền rồi nhưng Cố Thừa Duệ lại cười nói, muốn đợi Diệp Vãn Tình đến rồi đưa nàng lên.
Đám nam nhân thì trêu chọc, đám nữ nhân thì ghen tức, cuối cùng cả đám quyết định đứng chờ cùng với Cố Thừa Duệ.
Diệp Vãn Tình bước đến gân, theo quy củ nhún gối hành lễ: “Thế tử”
Cố Thừa Duệ cười nâng nàng lên: “Ta với Diệp tiểu thư là quan hệ gì, sao phải khách khí như thế?”
Nhưng Diệp Vãn Tình đã lách mình tránh được, khiển cho hai tay của Cố Thừa Duệ xấu hổ đưa lên trong không trung.
Cố Thừa Duệ híp mắt cười, tự nhiên thu tay về nói: “Nếu Diệp tiểu thư cũng đã đến rồi vậy thì chúng ta cũng lên thuyên thôi.
Diệp tiểu thư, mời”
Diệp Vãn Tình không ngại ngùng gì bước lên thuyên, Hải Đường và Nhược Tuyết đi theo ngay sau đó, Cố Thừa Duệ không tỏ thái độ mà nổi bước đi theo, đám người nhìn nhau, rất nể mặt Cố Thừa Duệ mà bỏ qua chuyện lúc nấy, cười nói vui vẻ đi theo hắn lên thuyền.
Lễ cập kê bình thường phải có nhiều nghi thức, nhưng phải do mẹ hoặc trưởng bối thực hiện, ở đây chỉ có đám người bọn họ nên những nghỉ thức ấy cũng bị lược bớt.
Đơn giản là nhập tiệc, chúc mừng Diệp Vãn Tình cập kê và tặng quà.
Trong đám nữ nhân có một người mặc xiêm y đỏ, Diệp Vãn Tình không biết nàng ta là ai, nhưng nàng biết chắc chắn nàng ta chẳng hề có ý tốt.
Vì nàng ta đã đến trước mặt nàng và cười ẩn ý nói: “Ta không biết Diệp tiểu thư thích gì nên đã chọn đại, hy vọng Diệp tiểu thư không chê”
Nói xong thì người hầu đứng bên cạnh nàng ta bưng lên một cái khay gỗ, trên đó có một chiếc gương đồng trạm trổ vô cùng tinh xảo.
Nếu là bình thường thì đây là một món quà không tồi, nhưng đối với một người bị hủy dung như Diệp Vãn Tình mà tặng gương thì…hàm ý mỉa mai không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Nữ nhân mặc xiêm y đỏ cười khanh khách hỏi: “Thế nào? Diệp tiểu thư có thích món quà ta tặng không?”
Đám người vừa thấy món quà, cũng ngầm hiểu mà cười rộ lên, kỳ lạ thay vị “quân tử” nặng tình nặng nghĩa Cố Thừa Duệ lại chẳng thấy lên tiếng.
Hắn cũng đang ở một bên thầm vui vẻ, hẳn đã cất công chuẩn bị tiệc mừng cập kê cho nàng ta, thế mà Diệp Vãn Tình lại chẳng hề tỏ ra vui sướng đến phát khóc như hắn tưởng tượng.
Thái độ lạnh nhạt của Diệp Vãn Tình khiến Cố Thừa Duệ tức phát điên.
Nên lúc này hắn để mặc cho đám người đó sỉ nhục Diệp Vãn Tình, dù sao thì mục đích ban đầu của hắn cũng là thế mà, chỉ là xem nếu thái độ của Diệp Vãn Tình tốt thì hẳn sẽ lập tức đứng ra giải vây, còn thái độ không tốt thì hắn sẽ để nàng ta chịu nhục lâu một chút.
Diệp Vãn Tình không khỏi thấy nhàm chán, trong mắt nàng đám công tử tiểu thư ở đây chỉ là những đứa trẻ trâu đầy ác ý với những trò đùa rẻ mạt.
Nàng bình tĩnh nhận lấy cái gương, còn cố ý làm ra vẻ đánh giá tỉ mỉ nó rồi nói với nữ nhân mặc xiêm y đỏ: “Cảm ơn, ta rất thích món quà của tiểu thư”
Phản ứng của Diệp Vãn Tình quá mức bình tĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, bao gồm cả nữ nhân mặc xiêm y đỏ kia, nhưng Diệp Vãn Tình đã nói rất thích món quà nàng ta tặng, nàng ta có thể nói lại cái gì? Lúc này một nữ nhân khác mặc xiêm y màu vàng đứng lên, cười tủm tỉm nói với Diệp Vãn Tình: “Nếu Diệp tiểu thư đã thích chiếc gương như thế thì chỉ bằng tháo khăn che mặt ra soi thử xem thế nào”
Lời này vừa nói ra, cả đám lại cười rộ lên, nữ nhân mặc xiêm y đỏ kia cũng cười tươi nói: “Đúng vậy, Diệp tiểu thư soi thử xem có thích không, nếu không soi thì chuyện Diệp tiểu thư nói thích món quà ta tặng e chỉ là lời nói dối”
Diệp Vãn Tình chẳng đáp lại sự khiêu khích của nàng ta, nàng tin rằng Cố Thừa Duệ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mất mặt một lần ở sinh thần của hẳn còn chưa đủ hay sao? Quả nhiên Cố Thừa Duệ đã đứng ra cắt ngang câu chuyện ở đây: “Được rồi, mọi người cũng đã tặng hết quà của mình, thế thì ta cũng nên tặng quà thôi: Nữ nhân xiêm y đỏ không cam lòng cắn môi, nhưng nàng ta cũng khôn ngoan, biết ý Cố Thừa Duệ không muốn chuyện này tiếp tục nên đành hờn dỗi bỏ về chỗ ngồi.
Cổ Thừa Duệ vỗ tay, đã có hạ nhân bê một cái hộp rất đẹp lên.
Hộp này được làm từ Tuyết Tùng, bên ngoài điêu khắc hoa Hải Đường sống động như thật, Cổ Thừa Duệ nhận lấy, mở ra trước mặt Diệp Vãn Tình, bên trong là một đôi vòng phỉ thúy thượng hạng, cùng một miếng ngọc bội điêu khắc hình hoa Hải Đường hết sức tinh xảo.