Nhị lão gia giật mình, nhìn đôi mắt đẹp chan chứa tình yêu của Vương Lan, nữ nhân hắn yêu luôn như thế, dịu dàng lương thiện, luôn suy nghĩ cho người khác.
Hắn siết chặt tay ôm lấy Vương Lan vào lòng.
“Người Diệp Vấn yêu mãi mãi chỉ có mình Vương Lan.”
Sau đó Đào di nương như ý nguyện được gả vào Diệp phủ, nhị lão gia liên tiếp qua đêm trong phòng nàng ta nửa tháng.
Cả Diệp phủ xôn xao bàn tán, không lẽ nhị phu nhân đã thất sủng rồi? Ngay cả Đào di nương cũng đắc ý cho là mình đã mê hoặc được Diệp Vấn.
Nửa tháng sau Đào di nương chẩn ra hỉ mạch, từ lúc đó đến tận lúc Đào di nương sinh hạ trưởng tôn cho Diệp phủ cũng không thấy Diệp Vấn qua đêm ở chỗ nàng ta nữa.
Đào di nương vừa ở cữ xong đã tìm trăm cách tiếp cận Diệp Vấn nhưng hắn lại không hê cho nàng ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
Nàng ta nghĩ nhất định là con hồ ly tinh Vương Lan kia đã mê hoặc Diệp Vấn, bèn chạy đến chỗ lão phu nhân tìm viện trợ.
Đào di nương cũng âm thầm bám theo, nào ngờ lại nghe được những lời vô tình của Diệp Vấn.
Hóa ra nàng ta chỉ là một công cụ để nối dõi tông đường mà thôi.
Đào di nương càng nghĩ càng không cam tâm, Vương Lan kia có chỗ nào hơn nàng ta cơ chứ! Nếu như nàng ta sinh sớm hơn mấy năm thì bây giờ nhị phụ nhân đã là nàng ta chứ không phải Vương thị! Chỉ cần Vương thị biến mất…
Đúng, chỉ cần Vương thị biến mất thì Diệp Vấn sẽ là của nàng ta…
Mấy năm sau nhị phu nhân Vương Lan mắc bệnh lạ, đại phu bắt mạch cũng không chẩn ra được là bệnh gì, Diệp Vấn ngày đêm chăm sóc bên giường bệnh, tìm đủ mọi bài thuốc cứu chữa nhưng không thấy suy chuyển.
Năm Diệp Vãn Tình mười bốn, Vương Lan hương tiêu ngọc vẫn.
Diệp Vấn quá đau buồn, tích tụ lo lắng lao lực trong mấy năm qua, cuối cùng vì cái chết của Vương Lan mà sụp đổ.
Diệp Vãn Tình nghe tin mẹ mất, hốt hoảng chạy đi, trong lúc không cẩn thận ngã đập đầu vào tảng đá, đến giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nhị phòng, Hải Đường viện.
Một thiếu nữ xinh đẹp đầu quấn băng trảng nằm mê man trên giường, tuy vì bệnh tật mà sắc mặt nàng xanh xao, đôi môi tái nhợt nhưng cũng không thể che giấu được dung mạo tuyệt thế của nàng.
Lông mi dài chập chờn như cánh bướm, người trên giường từ từ mở mắt, khi nhìn rõ đỉnh màn thêu hoa Hải Đường quen thuộc, Diệp Vãn Tình có chút ngờ nghệch.
Đây là nơi nào, sao lại…
giống khuê phòng của nàng ở Diệp phủ thế? “A…”
Diệp Vãn Tình ôm đầu rên lên đau đớn, hàng loạt ký ức của kiếp trước mãnh liệt trào lên trong đầu nàng, từng chuyện từng chuyện lướt qua, nàng đã chết rồi.
Sau đó nàng gặp phải một chuyện kỳ lạ, có người hỏi nếu được làm lại lần nữa…
Nếu được làm lại lần nữa?! Diệp Vãn Tình nhảy xuống giường, loạng choạng chạy đến trước tấm gương đồng, trong gương hiện ra dung mạo non nớt nhưng đã hiển lộ vẻ minh diễm bức người.
Diệp Vãn Tình cắn rách lưỡi mình, đau đớn và vị máu tanh tràn ngập khoang miệng nói cho nàng biết nàng không mơ.