Diệp Vãn Tình phát huy hình tượng một tiểu thư chua ngoa vô lý đến mức tận cùng: “Cứu ngươi lên rồi ngươi không biết tránh ra sao? Đừng tưởng ta không nhìn thấy, ngươi còn cố tình nằm trong lòng thế tử một lúc lâu!”
Chuyện này thì đám người cũng thấy, chỉ là lúc đó mọi chuyện hỗn loạn nên không ai để ý đến, nghe Diệp Vãn Tình nói vậy bọn họ mới nhớ ra, ánh mắt của vài vị tiểu thư đã thoáng nét thâm trầm, chuyện hậu trạch đấu đá nhau bọn họ đều nhìn từ nhỏ mà lớn lên, ở đâu cũng không thiếu những nha hoàn si tâm vọng tưởng, muốn quyến rũ chủ nhân để trèo lên cành cao.
Nhược Tuyết không dám tin nhìn Diệp Vãn Tình, run rẩy lùi lại hai bước: “Nô tỳ thật sự không có ý đó, nếu…nếu tiểu thư nhất quyết không tin thì nô tỳ sẽ dùng tính mạng này để chứng minh trong sạch!”
Nói rồi Nhược Tuyết lao đầu chạy về phía sông, định nhảy xuống tự sát, tất nhiên Cố Thừa Duệ đã ngăn nàng ta lại, hắn tức giận nhìn về phía Diệp Vãn Tình: “Đủ rồi! Diệp tiểu thư, đây là gia phong của Diệp phủ sao?”
Những điều Diệp Vãn Tình nói ra không chỉ bôi nhọ Nhược Tuyết mà còn bôi bẩn thanh danh của hắn, nào có quân tử nào lại ôm khư khư một nữ nhân ướt đẫm trong lòng? Dù cho lúc ấy Nhược Tuyết cố tình bám dính lấy hắn thì hắn cũng phải đẩy nàng ta ra, huống chi Nhược Tuyết còn không có ý đó.
Một cô nương nhu nhược thiện lương như vậy mà lại bị nữ nhân điên khùng này ép đến mức tự sát! Đây chưa phải lúc để Diệp Vãn Tình xé rách mặt với Cố Thừa Duệ, nàng hít sâu một hơi, làm như vừa lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi thế tử, lúc nãy là ta giận quá mất khôn”
Lại quay sang Nhược Tuyết: “Hôm nay thế tử đã cất công chuẩn bị lễ cập kê cho ta mà ta lại để xảy ra nhiều chuyện khiển ngài khó xử, không dạy dỗ được nha hoàn là lỗi của chủ nhân.
Bây giờ ta sẽ đem Nhược Tuyết về dạy bảo cẩn thận”
Nghe Diệp Vãn Tình nói thế, Nhược Tuyết cắn môi, nàng ta muốn Diệp Vãn Tình càng làm loạn hơn nữa, tốt nhất là khiến cho Cố Thừa Duệ trực tiếp chán ghét nàng ta (DVT), nhưng không ngờ Diệp Vãn Tình lại lấy lại bình tĩnh nhanh như thế.
Nàng ta cũng không thể một mình diễn tiếp vở kịch này được, Nhược Tuyết đi đến sau lưng Diệp Vãn Tình.
Trước khi về còn quăng cho Cố Thừa Duệ một ánh mắt cảm kích, nụ cười trên mặt Nhược Tuyết gượng gạo thoáng nét u buồn, vì nàng ta biết về phủ sẽ có chuyện không tốt đẹp gì đợi nàng ta, Cố Thừa Duệ cũng nghĩ đến chuyện đó, trong tâm lo lắng nhưng hắn lại không thể làm gì.
Nếu bây giờ hắn đứng ra thì không phải hợp lý hóa những điều Diệp Vãn Tình vừa nói, rằng hắn và nha hoàn Nhược Tuyết kia có tư tình hay sao? Cố Thừa Duệ chỉ có thể siết chặt tay nhìn ba người họ rời đi, hình ảnh của Nhược Tuyết lại càng canh cánh trong lòng hắn.
Về đến Diệp phủ, Diệp Vãn Tình ngay lập tức hạ Nhược Tuyết xuống làm nha hoàn tam đẳng, tránh để nàng ta bày trò đến trước cửa phòng nàng quỳ gối, Diệp Vãn Tình phạt nàng ta sao chép cuốn “nữ giới”
năm trăm lần.
Hoàn toàn không nghe Nhược Tuyết khóc lóc cầu xin hay biện minh ra sao.
Mọi chuyện hôm nay Hải Đường cũng không ngờ được, cái trâm đó là chính tay tiểu thư giao cho nàng cất giữ cẩn thận, không ngờ Nhược Tuyết dám lén lút trộm đi không nói một lời.
Hải Đường vốn là người thông minh, sau khi biết bộ mặt thật của Nhược Tuyết thì nàng đã suy nghĩ theo hướng tại sao Nhược Tuyết lại làm thế? Rất nhanh Hải Đường cũng hiểu được mục đích thật sự của nàng ta, Nhược Tuyết muốn làm tiểu thư kích động như trong bữa tiệc ở vương phủ lần trước rồi tiện đà lấy được sự đồng tình của thế tử đây mà.
Nàng ta lại một lần nữa thành công.
Không, phải nói là tiểu thư để nàng ta thành công mới đúng.
tiểu thư đã biết tâm tư của Nhược Tuyết, tuy không biết vì lý do gì nhưng tiểu thư cũng vô cùng căm hận thế tử, nên sự tức giận của tiểu thư hôm đó chỉ là giả vờ mà thôi.
tiểu thư có ý gì? Muốn tác hợp cho hai người đó sao? Nhưng như thế rõ ràng là bất lợi với tiểu thư…
Hải Đường đem lo lắng của mình nói ra cho Diệp Vãn Tình nghe, Diệp Vãn Tình cười, không đầu không đuôi nói một câu: “Bọn họ chẳng thể gây được bất lợi gì cho ta đâu.
Để trả thù Cố Thừa Duệ và Nhược Tuyết thì có vô số cách, đối với Cố Thừa Duệ mà nói, thì thanh danh và hình tượng là thứ quan trọng nhất với hắn.
Nếu cưới một vương phi có dung mạo không toàn vẹn sẽ khiến hắn mất mặt thì cưới một nha hoàn liệu hẳn sẽ cảm thấy thế nào đây? Nàng không những muốn tác thành cho hai người bọn họ, mà còn muốn Nhược Tuyết đường đường chính chính làm vương phi của Cố Thừa Duệ nữa kìa.