Hải Đường liền nói: “Đây là tiểu thư, các ngươi mau tránh ra”
“Tiểu thư? Tiểu thư nhà nào?”
Hải Đường hơi nhíu mày: “Cả Diệp phủ này chỉ có một vị tiểu thư, các ngươi nói xem đây là tiểu thư nhà nào?”
Hai tên gác cổng nhìn nhau, một tên trong số đó nhìn thiếu nữ mang mạng che mặt đứng giữa, gã mở to mắt, giật mình vỡ lẽ, ngay lập tức tỏ vẻ cung kính: “Đại tiểu thư! Người đã trở lại rồi, mong tiểu thư thứ tội, là nô tài vô lễ”
Tên còn lại nghe gã đồng bọn hô ba chữ “đại tiểu thư”
liên giật mình, sau đó cũng vội vàng hành lễ.
Diệp Vãn Tình hơi nhíu mày nhưng không mở miệng trách cứ, Hải Đường liên nói: “Được rồi, hai người các ngươi tránh ra đi, tiểu thư đi đường xa nên rất mệt”
“Dạ dạ, là nô tài ngu dốt, đại tiểu thư mau vào trong nghỉ ngơi.”
Ba người tiến vào Diệp phủ, so với hai năm trước thì nơi này cũng không đổi khác gì quá nhiều.
Cẩm Tú tò mò vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, chẳng mấy chốc đã đi đến trước viện Hải Đường.
Cẩm Tú: “Tiểu thư, đây là “Hải Đường viện” sao?”
Diệp Vãn Tình đáp: “Ừ”
Cẩm Tú cảm thán: “Tiểu viện của tiểu thư đẹp ghê, em cảm thấy nó là tiểu viện đẹp nhất phủ này”
Nghe Cẩm Tú nói vậy, Diệp Vãn Tình hơi mỉm cười, dù Diệp phủ đã xuống dốc nhưng cha mẹ rất yêu thương nàng.
Lúc xây Hải Đường viện đã tốn rất nhiều tâm sức, còn bỏ ra một số tiên không nhỏ thuê một bậc thầy chuyên thiết kế nhà cửa nổi danh, từng thiết kế cho rất nhiều kiến trúc trong trong kinh thành đến thiết kế cho viện tử này của nàng.
Hải Đường Viện không phải là viện tử lớn nhất Diệp phủ, nhưng nó là viện tử tinh xảo nhất.
Mỗi chỉ tiết đều là tình yêu thương của cha mẹ dành cho nàng.
Nghĩ đến Diệp Vấn vẫn đang tu hành trong Thanh Tâm động, Diệp Vãn Tình khẽ lắc đầu thở dài: “Vào thôi”
“Đứng lại! Các ngươi là ai? Sao dám tự ý bước vào nơi này?”
Một nha hoàn từ xa vội chạy tới, vẻ mặt không tốt nhìn ba người.
Nhìn phục sức đơn giản đến mức mộc mạc trên người cả ba, trong mắt nha hoàn này lóe lên vẻ khinh thường.
Lại là một gương mặt mới, lúc này Hải Đường đã có chút bực mình, nàng hỏi: “Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?”
Trước khi đến chùa Thiên Tự thì người quản lý Hải Đường viện chính là Hải Đường, nha hoàn này không phải là người trong Hải Đường viện.
Nàng cũng chưa thấy người này bao giờ.
Dựa trên phục sức trên người nha hoàn này thì nàng ta là một nha hoàn nhất đẳng.
Nghe Hải Đường hỏi vậy, nàng ta hơi hất cằm nói: “Ta là nha hoàn thân cận của tam tiểu thư, là người quản lý Hải Đường viện.
Các ngươi là ai?”
Hải Đường sửng sốt: “Tam tiểu thư? Tam tiểu thư nào?”
Nha hoàn kia hừ lạnh: “Tam tiểu thư là con gái của đại phu nhân và đại lão gia.
Các ngươi là ai? Nếu không nói rõ ràng thì ta sẽ gọi người đến.