Hắn không quan tâm cơ thể mình, liêu mạng giết địch, hắn có chết cũng phải kéo theo bọn chúng đi cùng! Thấy Cố Minh Viễn như phát điên giết người, hai kẻ trong số đó sợ hãi chạy trốn, Cố Minh Viên không đuổi theo, tại vì xương đùi phải của hắn bị nội lực chấn vỡ, lục phủ ngũ tạng cũng bị trọng thương.
Hắn kéo chút sức tàn rời khỏi đó, rồi hắn gặp Diệp Vãn Tình.
Vốn dĩ không thấy sát ý trên người nàng, Cố Minh Viễn chỉ định đuổi nàng đi, nhưng không ngờ Diệp Vãn Tình lại hạ thuốc hắn.
Trước khi hoàn toàn lâm vào hôn mê, Cố Minh Viên đã nhận định Diệp Vãn Tình là kẻ địch, có thể là đồng bọn với đám sát thủ kia.
Thế nên khi vừa tỉnh lại, phát hiện Diệp Vãn Tình đang ở bên cạnh, Cố Minh Viễn mới ra tay tàn nhẫn như thế.
Khi hôn ước giữa Diệp Vãn Tình và Cố Thừa Duệ được định ra, mẹ của Cố Minh Viễn vẫn chưa mất, hôn ước này đều do bà xử lý nên hắn chỉ gặp Diệp Vãn Tình đúng một lần, lại thêm lúc đó Diệp Vãn Tình vẫn còn nhỏ.
Gần chục năm qua đi, Diệp Vãn Tình biến hóa rất lớn, nên Cố Minh Viễn mới không nhận ra nàng.
Cố Minh Viễn ngồi dựa vào đầu giường, sát khí trên người đã thu lại.
Diệp Vãn Tình đang bắt mạch cho hẳn, sắc mặt nàng tái nhợt, lông mi dài rũ xuống.
Cố Minh Viễn húng hắng khụ một tiếng, giọng khàn khàn: “Khụ…tiểu cô nương, bổn vương xin lỗi.”
Diệp Vãn Tình đã bắt mạch xong, nàng nâng mi nhìn hắn, khe khẽ lắc đâu: “Không sao, vì vương gia hiểu lầm nên mới thế.
Tiểu nữ cũng thường rèn luyện thân thể, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.”
Nhưng sắc mặt tái nhợt đó của nàng chẳng giống không sao chút nào, càng khiến Cố Minh Viễn cảm thấy áy náy hơn.
Tiểu cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, còn là con dâu tương lai của hắn, thế mà hẳn lại…
Cố Minh Viễn biết một chưởng của mình có bao nhiêu sức mạnh, dù hắn đang bị thương nên sức mạnh giảm mất hơn nửa, nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến một cô nương bình thường nằm trên giường một năm.
Tuy Diệp Vãn Tình tỏ ra không sao, nhưng Cố Minh Viễn biết chắc bên trong nàng cũng bị thương không nhẹ.
Là lỗi của hắn.
Cố Minh Viễn lại khuyên: “Tiểu cô nương, bổn vương thấy ngươi bị thương không nhẹ đâu, trở về nghỉ ngơi đi.Đừng lo cho bổn vương.”
Diệp Vãn Tình lắc đâu: “Vết thương của vương gia nghiêm trọng hơn, nếu không chữa trị kịp thời thì chân phải của ngài sẽ bị phế đi.”
Nói xong Diệp Vãn Tình liên lật chăn ra, muốn chạm vào đùi phải của Cố Minh Viễn.
Cố Minh Viễn giật mình, phản ứng rất mạnh, ngay lập tức dịch sang bên cạnh, đụng đến vết thương khiến hắn phải sít vào một hơi.
Bầu không khí lâm vào trầm mặc, Cố Minh Viễn nghiêm nghị nói: ‘Bổn vương là nam nhân, sao có thể để một tiểu cô nương trị thương được.Như vậy đối với ngươi sẽ có ảnh hưởng không tốt.Ngươi vẫn là nên mặc kệ bổn vương, trở về đi thôi.”
Diệp Vãn Tình nhìn hắn: “Ngài là cha chông tương lai của tiểu nữ, sao tiểu nữ có thể thấy chết mà không cứu.”
Thấy vẻ mặt kiên định, lại có chút cố chấp của Diệp Vãn Tình, Cố Minh Viễn cảm thấy không biết làm sao.
Nếu là thủ hạ của hẳn thì chỉ cân quát một tiếng kêu biến đi là xong, nhưng người trước mắt lại không phải, không những thế còn là con dâu tương lai của hắn nữa kìa.
Hung dữ không được, quát mắng cũng không được, đương lúc Cố Minh Viên khó xử.