Nhưng mà lỡ như Chiến Bắc vương không hài lòng với người mà hắn chọn, trong lòng thâm oán hắn thì sao? Thế là hoàng đế cho gọi Chiến Bắc vương từ biên ải về, nói cho hắn nghe chuyện này, để hắn tự chọn một người trong đó làm vương phi.
Không biết hoàng đế và Chiến Bắc vương đã nói gì với nhau ở ngự thư phòng, nhưng năm ngày sau Chiến Bắc vương đem một đứa trẻ về, mở tiệc mời người đến và tuyên bố sẽ nhận đứa trẻ đó – Cố Thừa Duệ làm con thừa tự.
Đám quan viên khiếp sợ, Chiến Bắc vương mới ngoài hai mươi, thân thể cường tráng khỏe mạnh, thậm chí còn chưa thú thê, sao đột nhiên lại muốn nhận con của người khác làm con của mình? Tự sinh một đứa không tốt hơn sao? Hay là…Chiến Bắc vương không thể sinh được? Suy đoán này khiến bọn họ kinh hãi, nhưng càng nghĩ lại càng thấy đúng, bảo sao Chiến Bắc vương đã ngoài hai mươi mà trong phủ không có lấy một nữ nhân, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có.
Chiến Bắc vương lãnh binh ra trận từ năm mười mấy tuổi, mải mê đánh trận nên không có nha hoàn thông phòng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng sau này hắn đánh lui quân địch, chiến sự rảnh rang nhưng cũng không nạp thiếp hay thấy hắn qua lại ở những nơi ong bướm, e là trong lúc dẫn binh đánh giặc, Chiến Bắc vương đã bị thương tổn ở chỗ ấy rồi.
Tự cho là mình đã đoán ra chân tướng, đám quan viên sầu não một thời gian dài.
Nhưng sau khi Cố Thừa Duệ thành thế tử thì hẳn dần dần bộc lộ tài năng thu hút ánh mắt của đám quan viên đó.
Phải ha! Không gả cho cha thì gả cho con trai cũng được vậy, miên là bám vào được cây đại thụ này.
Thế nên Cổ Thừa Duệ đã thành con rể lý tưởng trong mắt rất nhiều quan viên đương triều.
Nhưng càng khiến bọn họ tức giận hơn, Cố Thừa Duệ thế mà đã có hôn ước! Sau khi biết vị hôn thê của hẳn chỉ là một tiểu thư của một gia tộc đang suy bại thì bọn họ lại càng không cam tâm.
Tiểu thư Diệp phủ đó làm sao có thể so sánh với con cháu trong nhà bọn họ? Chẳng biết Chiến Bắc vương nghĩ gì nữa.
Vì hậu trường của Diệp Vãn Tình quá tầm thường, tâm thường đến mức đám quan viên đó còn chẳng hề để tâm, bọn họ vẫn cứ khuyển khích con cháu trong nhà qua lại với Cố Thừa Duệ, chuyện hôn ước này ấy mà, muốn hủy thì hủy, muốn thành thì thành, tin chắc rằng đến lúc đó Cố Thừa Duệ sẽ biết răng đâu mới là đối tượng phù hợp nhất với mình.
Mà nghe đâu Chiến Bắc vương cũng rất hài lòng về người con nuôi này, chỉ cần Cố Thừa Duệ muốn hủy hôn thì có lẽ Chiến Bắc vương cũng đồng ý thôi.
Dù sao thì vị hôn thê của Cổ Thừa Duệ cũng quá tâm thường.
Nay còn bị hủy dung nữa chứ, tin tức hôn thê của thế tử phủ Chiến Bắc vương bị hủy dung vừa được tung ra, đám quan viên đã rục rịch, bọn họ thừa nước đục thả câu khống chế dư luận này kia.
Còn Cố Thừa Duệ sau khi biết Diệp Vãn Tình bị hủy dung thì càng cảm thấy nàng không xứng với hắn, hắn chọn cách trầm mặc theo dõi phản ứng.
Nếu Diệp gia khôn ngoan thì sẽ cho người đến hủy hôn trước, lúc đó hẳn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền thì liền có thể thoát khỏi hôn ước này, mà vừa không ảnh hưởng đến thanh danh.
Nhưng hắn chờ mãi mà Diệp gia vẫn chưa tỏ thái độ gì, lời đồn bên ngoài càng lúc càng lớn, hâu như mọi người đã chắc chắn hắn sẽ hủy hôn với Diệp Vãn Tình rồi.
Một bộ phận thấy Diệp Vãn Tình rất đáng thương, vừa mất mẹ xong thì lại bị hủy dung, nếu giờ Cổ Thừa Duệ hủy hôn với nàng nữa thì đúng là tàn nhẫn quá.
Cố Thừa Duệ tin chắc nếu hắn hủy hôn trước thì cái danh bạc tình, ích kỷ…sẽ đổ lên đầu hắn ta.
Mặc dù sẽ không ảnh hưởng nhiều, nhưng Cố Thừa Duệ biết rõ Chiến Bắc vương không thích loại người như vậy.
Thế nên Cố Thừa Duệ đành cản răng đến Diệp phủ một chuyến, quyết định tiếp tục hôn ước này! Người người đều khen hắn trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng có một số người ở sau lưng lén cười hắn là tên ngốc.
Cố Thừa Duệ biết hết, nhưng trước khi đạt được quyền lực mà hắn khao khát thì chút cười chê này không đáng là gì, hắn có thể nhịn.