“Mang nàng ấy lên phòng…”
“Cái gì?”
Diệp Vãn Tình run rẩy nói tiếp: “Bế nàng ấy vào phòng ta, cứu đứa bé…”
Làm sao có thế? Thai phụ này đã chết rồi, nói không chừng đứa bé cũng đã…nhưng nhìn thấy hai mắt của Diệp Vãn Tình.
Cố Minh Viễn im lặng, bế thai phụ kia phi thân lên lâu, Diệp Vãn Tình ngay lập tức đi theo.
Cố Minh Viễn đặt thai phụ đã chết lên giường Diệp Vãn Tình, thân dưới thai phụ kia đổ rất nhiều máu, nhưng dường như Diệp Vãn Tình đều không quan tâm, nàng cởi y phục của thai phụ kia ra, Cố Minh Viễn dời mắt, nhưng khi thấy Diệp Vãn Tình cầm thủy chủ lên, hẳn bắt lấy cổ tay nàng: “Tiểu cô nương! Ngươi định làm gì?!”
“Mổ bụng cứu đứa bé”
Cố Minh Viễn kinh hãi: “Ngươi…!”
Cố Minh Viễn còn muốn khuyên gì đó, Diệp Vãn Tình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hẳn, gắn giọng: “Ta biết ta đang làm gì, vương gia, buông tay.’ Cố Minh Viễn bị thứ cảm xúc điên cuồng trong mắt nàng làm cho giật mình, bất giác nơi lỏng tay, Diệp Vãn Tình nhanh chóng thoát ra, nàng hơ thủy chủ trên nến qua một lượt, trước khi hạ thủy chủ, nàng đặt hai tay lên bụng thai phụ, truyền linh khí vào.
Giọng nàng run run nhưng vô cùng dịu dàng, cứ như thể nàng đang nói chuyện với chính con của mình.
“Đừng sợ, đừng sợ…ta sẽ cứu con ngay thôi…
Lúc này Diệp Vãn Tình đã ở trong một trạng thái kỳ lạ, Cố Minh Viễn không yên tâm để nàng lại một mình trong phòng, mày hắn nhíu chặt nhìn Diệp Vãn Tình hạ thủy chủ mổ bụng người.
Trong một lần tán gẫu với tiểu Cửu, tiểu Cửu đã nói cho Diệp Vãn Tình một số chuyện của thế kỷ 21, trong đó có thuật mổ người này.
Lúc đó Diệp Vãn Tình vô cùng kinh hãi, phản ứng của một người cổ đại bình thường khi nghe thấy chuyện này tất nhiên là cảm thấy kẻ đó điên rồi.
Làm gì có chuyện mổ bụng cứu người chứ! Nhưng sau khi được tiểu Cửu giảng giải, Diệp Vãn Tình cũng hiểu ra một chút, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận chuyện này.
Với lại nếu nàng muốn học cũng không thể, tiểu Cửu nói nền văn minh ở thế giới của nàng không đủ để học mấy cái đó.
Y Dược hoàng thư rất lợi hại, nhưng nàng cũng chưa học được hết, cộng thêm dược trong hoàng thư đều là đan dược, dùng linh thảo và linh hỏa luyện thành.
Ở thế giới này không có hai thứ đó, linh khí thì mỏng manh, thế nên thứ nàng chế ra chỉ có thể là dược tê.
Công dụng giảm đi rất nhiều, trong lúc này nàng cũng không có cách nào khác nữa.
Đột nhiên nghĩ tới cách tiểu Cửu từng nói, mổ bụng cứu người.
Nàng dùng linh khí bao bọc lấy thai nhi bên trong, nàng không có kinh nghiệm, không biết hạ dao thế nào, nhưng có linh khí bảo vệ nên Diệp Vãn Tình cũng run rẩy mổ được bụng của thai phụ kia ra, đến khi cảm thấy đao bị một thứ gì đó chặn lại.
Diệp Vãn Tình hít sâu, mô hôi trên trán to như hạt đậu, nàng run rẩy móc thai nhi ra ngoài.
Đứa bé còn sống! Còn mạch đập!! Diệp Vãn Tình gần như cùng lúc bật khóc, nhưng sau đó nàng chợt giật mình: “Không…không…
không…con không thể chết…
không thể!”
Linh khí trên người thai nhi tán đi, mạch đập yếu dần, Diệp Vãn Tình điên cuồng truyền linh khí cho đứa bé.