Hải Đường há miệng, không ngờ ngay cả sính lễ mà hắn cũng đã chuẩn bị rồi? Lần đầu tiên Hải Đường gặp chuyện thế này, Hải Đường thật sự không kịp phản ứng, cũng không biết phải phản ứng ra sao, dẫu cho có bình tĩnh trưởng thành thì nàng cũng chỉ mới là một thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời mà thôi.
Cuối cùng Hải Đường xấu hố chạy trốn, để lại A Hùng tiu nghỉu đứng đó.
Mùa xuân đã trôi qua, hoa mai hoa đào trên cây cũng đã lụi tàn, nhường chỗ cho những chú ve mùa hạ xướng ca.
Diệp Vãn Tình sinh vào ngày mười hai tháng tư, năm nay là nàng tròn mười lăm tuổi, tuổi cập kê của thiếu nữ.
Độ tuổi này là độ tuổi quan trọng nhất trong đời mỗi cô nương, là cột mốc chuyển biến từ một cô bé trở thành một thiếu nữ, trong sinh nhật mười lăm tuổi, người có tiền thường tổ chức lễ cập kê cho con gái trong nhà, thông báo với mọi người rằng con gái của họ đã trưởng thành.
Ở giới thượng lưu thì lễ cập kê còn là để các phu nhân đánh giá cô nương nhà này thế nào, nếu như đó là một cô nương xinh đẹp tốt tính, tài giỏi thì sẽ đến cửa hỏi cưới cho con trai trong nhà.
Đồng thời cũng là cơ hội để các tiểu thư khuê các quanh năm không xuất đầu lộ diện thể hiện bản thân trước mặt các vị phu nhân, có nhiều cơ hội tìm được một nhà chồng tốt.
Tuy Diệp gia đã suy tàn nhưng thân là thế tử phi tương lai, lễ cập kê của Diệp Vãn Tình cũng được nhiều người chú ý, nhưng ai ngờ trước lê cập kê thì Diệp Vãn Tình lại bị hủy dung, trước đó không lâu còn hành xử mất mặt trong tiệc sinh thân của Cố Thừa Duệ nữa.
Diệp Vấn đang ở quá xa kinh thành không kịp trở về, nhưng ông vẫn gửi cả một bộ trang sức cho Diệp Vãn Tình và viết thư chúc mừng lân an ủi nàng, lão phu nhân cũng không muốn phí tiền của làm lễ cập kê, nhưng vẫn đến tìm Diệp Vãn Tình diễn giải đủ điêu.
Nào là ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho cháu…V.V Hơn nữa Diệp Vãn Tình vẫn đang còn trong tang kỳ, tổ chức lễ cập kê cũng không ổn lắm.
Kiếp trước Diệp Vãn Tình cũng không được tổ chức lễ cập kê, đã qua cái tuổi thiếu nữ mơ mộng, nàng cũng không mấy mặn mà với cái lễ này.
Không ngờ lại có một chuyện ngoài sự tính của nàng.
Từ sau chuyện ở vương phủ hôm đó, Nhược Tuyết luôn cụp đuôi làm người, thế mà hôm nay lại hồ hởi xông vào phòng nàng, trên mặt nàng ta đầy vẻ vui mừng: “tiểu thư! Có thiệp mời từ vương phủ!”
Diệp Vãn Tình nhận lấy tấm thiệp mời màu lam in hoa văn chìm trên tay nàng ta, đọc xong hết nội dung, nàng cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Hải Đường đứng bên cạnh tò mò hỏi nàng: “tiểu thư, trong đó viết gì thế ạ?”
Diệp Vãn Tình: “Thế tử nói muốn tổ chức lễ cập kê cho ta.
Chưa để Hải Đường đáp, Nhược Tuyết đã không nhịn được mà nói ngay: “Thế tử đối với tiểu thư thật quá tốt, tiểu thư nhất định phải đến tham gia đó, không thể phụ tấm lòng thành của thế tử được”
Diệp Vãn Tình phải tham gia thì nàng ta mới có cơ hội gặp Cố Thừa Duệ được chứ, Diệp Vãn Tình liếc nàng ta, trong lòng đã đoán ra ý nghĩ của Nhược Tuyết.
Nàng cười lạnh, nói: “Tất nhiên, làm sao có thể phụ “tấm lòng thành”
của thế tử được cơ chứ”
Hai ngày nữa là đến sinh thần của Diệp Vãn Tình, vì lần trước đã dùng bột hoa quế rồi nên lần này Nhược Tuyết không dám xài lại kế cũ nữa, sợ khiến Diệp Vãn Tình nghỉ ngờ, thay vào đó nàng ta đã có một chủ ý mới.
Lần này Cố Thừa Duệ đúng là làm lớn, hắn thuê hắn một chiếc thuyền hoa to, mời rất nhiều tiểu thư công tử trong kinh thành đến dự.
Ai nấy đều quần áo tươm tất, nhất là đám nữ nhân, các nàng ai nấy đều váy áo xúng xính, trâm vàng vòng bạc, còn chủ nhân của bữa tiệc là Diệp Vãn Tình thì lại mặc một bộ tố y đơn giản, trên đầu cũng chỉ mang một cây trâm ngọc.
Hôm nay Diệp Vãn Tình vẫn dùng khăn che mặt, lúc nàng đến, không ngờ lại thấy Cổ Thừa Duệ cùng đám công tử tiểu thư cùng nhau đứng chờ mà chưa lên thuyền.