Đại phu nhân nhìn thấy hai người đang đi đến thì vội tiến lên hai bước, cười đon đả tiếp đón.
Diệp Vãn Tình đưa mắt nhìn hai phụ nhân vừa xuống xe ngựa, cả hai khoảng tâm ba mấy tuổi.
Một người mặc cẩm phục màu vàng nghệ, thân hình cao gây, cảm nhọn, gò má cao khiển cho khuôn mặt bà ta có vẻ hơi khắc nghiệt nhưng ánh mắt thì rất ôn hòa, là Mộc phu nhân – phu nhân của lại bộ thị lang.
Người còn lại mặc cẩm phục màu đỏ tỉa, thấp hơn Mộc phu nhân nửa cái đầu, khuôn mặt tròn, nước da trắng sáng nhưng ánh mắt rất sắc bén, khắp người đều tỏa ra khí chất cao quý của mệnh phụ.
Là Tân phu nhân – phu nhân của lại bộ thượng thư đương triều.
Chỉ còn một khắc nữa là đến giờ khai tiệc, xem ra hai vị này là người có thân phận cao nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Diệp Vãn Tình âm thầm đánh giá trong lòng.
Tuy bây giờ Diệp phủ có quan hệ thông gia với vương phủ, nhưng thứ nhất là Diệp Vãn Tình vẫn chưa gả, thứ hai là nếu có gả thì nàng cũng chỉ là thế tử phi chứ không phải vương phi.
Hơn nữa đây chỉ là một bữa tiệc mừng thọ nho nhỏ của Diệp phủ, nên vẫn chưa đủ trình độ khiến các vị phía trên để mắt đến.
Phu nhân lại bộ thượng thư đến đây đã được xem là khách quý rồi.
Diệp Vãn Tình chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rồi nàng bình thản tiến lên tao nhã nhún gối hành lễ với hai người.
“Tiểu nữ Diệp Vãn Tình gặp qua Tần phu nhân, Mộc phu nhân”
Theo động tác của nàng, tầng tầng lớp lớp tơ lụa cam nhạt mềm mại rủ xuống, hoa mai trắng nở rộ quanh thân, bao lấy thân mình thiếu nữ yêu kiều.
Nàng khẽ rũ mắt, hàng mi dài như một tấm sa mỏng che đi ánh mắt lạnh nhạt, khiến nàng thêm vẻ yếu điệu của một tiểu thư khuê các.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng lại tao nhã vô hạn.
“Diệp tiểu thư”
Mộc phu nhân gật đầu mỉm cười với nàng xem như chào hỏi.
Tân phu nhân liếc mắt nhìn Diệp Vãn Tình, ánh mắt săm soi như muốn tìm ra điểm nào đó không tốt trên người nàng, nhưng tư thế hành lễ của Diệp Vãn Tình vô cùng chuẩn chỉnh, không thể bới móc ra lấy một lỗi sai.
Thấy vậy bà ta mới hừ nhẹ, không mặn không nhạt đáp: “Diệp tiểu thư có lễ”
Diệp Vãn Tình coi như không thấy thái độ của Tần phu nhân, nàng cười nhạt nói: “Hai vị phu nhân hạ cố đến thăm thật là quý hóa quá, cũng sắp đến giờ khai tiệc rồi, để tiểu nữ dẫn hai vị vào trong”
Tân phu nhân không đáp, Mộc phu nhân cười nói: “Làm phiền Diệp tiểu thư”
Đại phu nhân thấy ba người cứ thế bỏ qua bà ta, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Thấy ba người kia đã muốn đi vào trong, bà ta cắn răng, điều chỉnh sắc mặt rồi tươi cười niềm nở đi theo bắt chuyện với hai vị phu nhân.
Tần phu nhân im lặng không đáp, chỉ có Mộc phụ nhân là đáp lại bà ta.
Tần phu nhân vừa đi vừa âm thầm đánh giá xung quanh, thấy trong Diệp phủ trang trí không quá xa hoa nhưng vô cùng tinh tế trang nhã, người hầu làm việc gọn gàng có trật tự, sắc mặt liền lạnh hẳn đi.
Diệp Vãn Tình đưa hai người đến tiền viện, cả hai đến chào hỏi với lão phu nhân trước.
Tuy Diệp phủ suy sút nhưng trên người lão phu nhân vẫn có cáo mệnh nhị phẩm.