Nữ tỷ bị kéo vào một lồng ngực núc ních mỡ, một bàn tay nắm lấy eo nàng ta, một bàn tay khác thì lại đặt trên gò mông tròn lẳn.
Cảm nhận được bàn tay kia đang khẽ vuốt ve mông mình, nữ tỳ sợ tái mặt, nàng ta vội vã thoát ra rồi quỳ xuống: “nô tỳ bất cẩn, mong đại lão gia thứ tội.
Đại lão gia nắm bàn tay vừa xoa mông nữ tỷ kia, hai ngón cái và ngón trỏ lặng lẽ ma sát, ngoài miệng lại quát: “Lớn mật! Ngươi có biết mình vừa làm gì không?!”
Nữ tỷ nghe quát thì càng cúi thấp đầu hơn, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào: “nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, xin đại lão gia khai ân”
Vừa nói nàng ta vừa dập đầu liên tục.
Đại lão gia hừ lạnh: “Người đâu, lôi con tiện tỳ này xuống, phạt ba mươi đại bản”
Nói xong có hai gia đình tiến lên kéo nữ tỳ kia đi.
Lúc này đại lão gia mới lo sợ nhìn Cố Thừa Duệ: “Xin lỗi thế tử…”
Vì Cố Thừa Duệ và Diệp Dương ngôi đối diện với đại lão gia nên cả hai bị rượu hắt lên người, nụ cười trên mặt Cố Thừa Duệ nhạt đi mấy phần, hẳn khoát tay nói: “Không đáng ngại, đổi một bộ y phục khác là được”
Đại lão gia vội vã gật đầu: “Vâng, vâng, Dương nhi, cháu mau dẫn thế tử đi đổi xiêm y đi”
Cố Thừa Duệ chỉ bị hắt rượu lên áo còn Diệp Dương bị hắt cả lên mặt nên sắc mặt của hẳn lúc này cũng không tốt lắm.
Hắn cô nén bực bội đứng dậy dẫn Cố Thừa Duệ đi thay đồ.
Bình thường những người đến dự yến tiệc đều chuẩn bị thêm một bộ quần áo đề phòng những trường hợp như thế này, nên chỉ cần sai người hầu đi lấy để thay là được.
Lúc này ở bên ngoài, hai nha hoàn thiếp thân của Tần phu nhân là Lục Mai và Lục Lan đang đứng gần đó để phục dịch.
Thấy Lục Lan cứ bồn chồn không yên, Lục Mai mới hỏi: “Ngươi sao thế?”
Lục Lan ghé sát lại, khó xử nhỏ giọng thì thầm: “Ta muốn đi nhà xí, sắp không nhịn được nữa rồi”
Lục Mai cau mày: “Ngươi cố nhịn thêm chút nữa được không? Ta thấy yến tiệc cũng sắp kết thúc rồi”
Hai người bọn họ là nha hoàn thiếp thân của phu nhân, lỡ phu nhân cần mà không ở ngay bên cạnh thì không được.
Huống chỉ đây lại là phủ đệ nhà khác, không đến mức không nhịn được thì tốt nhất là không nên tự ý rời khỏi vị trí của mình.
Ai mà biết có gặp phải chuyện phiền phức gì hay không.
Lục Lan cũng biết thế nên nàng ta đã cố nhịn từ nãy đến giờ, lúc này quả thật không thể nhịn thêm được nữa.
Lục Lan lắc đầu, hai đùi kẹp chặt, giọng gấp gáp: “Không được, không được, ta không nhịn nổi nữa”
Lục Mai thấy vậy thì đành nói: “Vậy ngươi mau đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Lục Lan gật đầu: “Biết rồi, nếu phu nhân có hỏi thì ngươi nhớ nói giúp ta một tiếng.”
Lục Lan nói xong thì nhanh chóng rời đi, nàng ta ngó quanh một hồi, bắt gặp Chi Đào đang đi về phía này thì ánh mắt liền sáng lên.
“Vị tỷ tỷ này, ta là nha hoàn thiếp thân của Tần phu nhân, ta không biết đường, tỷ có thể dẫn ta đến nhà xí được không?”
Chi Đào thấy nàng ta đúng là nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân thì cười gật đầu: “Tất nhiên là được, cô nương đi theo ta.