Trong lòng Đào di nương hận không thể tiến lên xé toạc miệng của Diệp Vãn Tình ra, hận sao năm đó Diệp Vãn Tình không chết luôn đi.
Trước đây Diệp Vãn Tình có ghét bà ta cũng chưa bao giờ dám chửi thẳng mặt bà ta như thế.
Phần vì bản tính Diệp Vãn Tình nhu nhược yếu đuối, phần vì lão phu nhân thiên vị hai mẹ con Đào di nương.
Thế mà giờ đây con tiện nhân này lại dám dùng hai chữ “tiện thiếp” nhục nhã bà ta.
Tiện thiếp! Hai chữ mà bà ta hận thấu tim gan, nếu như không có con hồ ly tinh Vương Lan và đứa nghiệt chủng này thì làm sao bà ta phải hạ mình làm một thiếp thất thấp hèn không lên được mặt bàn như bây giờ? Vị trí chính thê của biểu ca, nữ chủ nhân của nhị phòng Diệp phủ vốn dĩ là của bà tai! Trong lòng ngực Đào di nương cuộn trào phẫn nộ, nhưng lại không thể phát tác, bà ta tức đến mức phát run rồi lại không thể không nề hà thân phận thế tử phi của Diệp Vãn Tình.
Lông ngực nghẹn ứ một búng máu tươi, muốn phun ra không được, muốn nuốt lại không xong.
Đào di nương phẫn hận nghiến chặt răng, được, sỉ nhục ngày hôm nay bà ta nhớt Cứ chờ đó mà xem, sớm muộn gì cũng có ngày bà ta cho người rạch nát cái miệng dơ bẩn của con tiện nhân này! Hít sâu một hơi, Đào di nương thả lỏng hai năm tay đang siết chặt trong ống tay áo, cơ mặt thả lỏng, dùng tư thái thấp hơn nói: “Hôm nay thiếp đến đây là vì muốn thay mặt Dương…nhị thiếu gia tạ lỗi với đại Tiểu thư.”
“Nhị thiếu gia trẻ người non dạ, nghe lời người khác xúi bậy mới đến chỗ đại Tiểu thư gây chuyện.
Thiếp sẽ trở về khuyên bảo nhị thiếu gia, mong đại Tiểu thư bỏ quá cho ngài ấy.”
Nói xong, Đào di nương quay lại ra hiệu cho Mai Châu đứng đằng sau, Mai Châu nhanh nhẹn dâng lên hai hộp sứ tráng men xanh, một hộp nho nhỏ lọt thỏm trong lòng bàn tay có hoa văn hình hoa sen, một hộp lớn hơn một chút vẽ hoa văn hình trái đào, trên hai hộp đều có ký hiệu của Hồng Nhan Tiếu.
Đào di nương hơi cười: “Đây là son và phấn má hồng của Hồng Nhan Tiếu, thiếp đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu thư.”
Diệp Vãn Tình chỉ nhìn lướt qua, không nhận: “Di nương có lòng, nhưng ta đã bị hủy dung, e là những thứ này tặng cho ta chỉ có thể phí hoài mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Đào di nương thoáng cứng đờ, chết tiệt, sao bà ta lại không nghĩ đến chuyện này.
Đang trong lúc Đào di nương lựa lời để tìm cách chữa cháy, Diệp Vãn Tình nói: “Chuyện của Diệp Dương…ta bỏ qua, di nương cầm hai thứ này về đi.
Nhớ khuyên bảo hắn cho cẩn thận, nếu còn có lần sau thì ta sẽ không khách khí nữa đâu.”
“Cũng vê học lại chút quy củ đi.”
Diệp Vãn Tình nhàn nhạt nói.
Nói xong, Diệp Vãn Tình liên đứng lên đi vào trong phòng.
Sau ngày hôm đó mọi chuyện dân yên ắng lại, Diệp Dương không đến tiểu viện của Diệp Vãn Tình gây chuyện nữa.
Nhược Tuyết cũng không xuất hiện trước mặt nàng.
Khiến cho Diệp Vãn Tình có được khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
Nàng miệt mài tu luyện, học tập y lý, tháng chín thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày cuối cùng của tang kỳ nàng đã để ba năm.
Cha gửi thư cho nàng nói rằng ông ấy sắp trở về, có lẽ đầu tháng mười một sẽ về đến kinh thành.
Hôm nay, Diệp Vãn Tình làm lễ mãn tang, nàng ở trong từ đường lặng người trước bài vị của mẹ hồi lâu.
Đến khi Hải Đường tiến vào gọi thì Diệp Vãn Tình mới hồi thân, nàng dập đầu trước bài vị ba cái, chậm rãi rời khỏi từ đường.
Mẹ, người hãy yên tâm an nghỉ nơi cửu tuyền, Tình nhi sẽ sống thật tốt.
Trong lúc Diệp Vãn Tình đang nghĩ cách vào cung gặp hoàng hậu để giải quyết chuyện hôn ước giữa nàng và Cố Thừa Duệ thì vương phủ lại một lần nữa khiến nàng trở tay không kịp.
Diệp Vãn Tình từ viện của lão phu nhân trở về, thân sắc trong mắt toàn là bất đắc dĩ và phiên muộn.