Bùi Viện Viện ép sát không buông: “Vậy thì nó là của ai? Khí thế của Nhược Tuyết lại yếu đi, ánh mắt né tránh, thân mình run rẩy yếu ớt như cành liễu trước gió, kết hợp với sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ ửng kia, khiến cho đám người vây quanh nảy sinh lòng thương tiếc.
Trong đám đông có người thầm nói: “Bùi Tiểu thư này đanh đá quá…”
“Đủ rồi!”
Cố Thừa Duệ trâm giọng quát.
Sắc mặt của Cố Thừa Duệ không tốt đẹp chút nào, vào ngày đưa sính lễ mà vị hôn thê của bản thân lại nháo ra chuyện bẩn thỉu bậc này, mặt mũi của hắn cũng bị người ta dẫm nát! Cố Thừa Duệ đưa mắt nhìn thiếu nữ mặc bạch y hai năm không gặp, trong lòng vô cùng bất mãn.
Từ khi trở thành thế tử của phủ Chiến Bắc vương, hắn làm cái gì cũng xuôi gió thuận nước, có bao nhiêu lần muối mặt xấu hổ đều là do Diệp Vãn Tình gây nên! Cố Thừa Duệ trâm mặt hỏi: “Diệp Tiểu thư có gì muốn nói không?”
Hải Đường nhìn Nhược Tuyết diễn kịch mà tức đến mức hơi thở hỗn loạn, chiếc vòng này đúng là của Tiểu thư nhà nàng, nhưng nó đã bị Nhược Tuyết trộm đi! Lúc đó Tiểu thư không đến đòi, coi như cho nàng ta cái vòng đó, không ngờ Nhược Tuyết lại dám dùng cái vòng này vu oan giá họa cho Tiểu thư nhà nàng!! Diệp Vãn Tình nãy giờ vẫn im lặng nhìn trò hề trước mặt, nghe Cố Thừa Duệ hỏi, nàng cười nhạt, sống lưng thẳng tắp, trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Chiếc vòng này đúng là của ta.”
Trời ạt Thật sự là của Diệp Vãn Tình! Đám đông bùng nổ.
Sắc mặt của Cố Thừa Duệ âm trầm như có thể nhỏ nước: “Diệp Tiểu thư thừa nhận mình có tư tình với nam nhân này?!”
Diệp Vãn Tình cao quý ung dung đứng ở đó, bình Tình nhìn Cố Thừa Duệ: “Thế tử nói đùa, ta thừa nhận ta và nam nhân này có tư tình lúc nào? Chiếc vòng này đúng là của ta, nhưng nó đã bị mất từ lâu, không phải là ta đưa cho nam nhân này.”
Cố Thừa Duệ còn chưa lên tiếng, Bùi Viện Viện đã không nhịn được mà nhảy vào: “Nói như Diệp Tiểu thư thì ai mà chẳng nói được, ai có thể chứng minh là không phải chính Diệp Tiểu thư đã đưa chiếc vòng cho nam nhân này? Bị mất? Ha, có chột dạ bịa ra thì cái lý do này cũng tùy tiện quá rồi đấy.”
Hải Đường tức giận đứng ra, muốn thay Tiểu thư nhà nàng nói chuyện, nhưng Diệp Vãn Tình đã nhẹ giọng gọi: “Hải Đường.”
Hải Đường nhìn Diệp Vãn Tình, thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, tư thái ung dung bình tính, dường như trong lòng đã có sẵn đối sách.
Hải Đường nhất thời tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, lui vê sau, im lặng đứng bên cạnh nàng.
Diệp Vãn Tình nói: “Ta có thể chứng minh.”
“Cẩm Tú, giữ hắn lại, bóp miệng.”
Cẩm Tú nhanh như chớp ra tay, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vãn Tình đã nhanh tay ném vào trong miệng của nam nhân một viên gì đó màu nâu, to bằng ngón tay út.
“Khụ…khụ…khụ…ngươi vừa cho ta ăn cái gì?”
Nam nhân kia ôm cổ nôn khan, nhưng viên thuốc kia đã chui thẳng xuống dạ dày của hắn.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, Bùi Viện Viện cũng phẫn nộ hô to: “Diệp Vãn Tình! Trước mặt thế tử mà ngươi lại muốn giết người diệt khẩu?!”
Hiển nhiên tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Vãn Tình cho nam nhân kia ăn thuốc độc.
Diệp Vãn Tình hờ hững nhìn Bùi Viện Viện: “Bùi Tiểu thư nên tìm chỗ mát đứng đi, ngươi đã bắt đầu ăn nói lung tung rồi đấy.”