Người thiếp thất kia gọi là Đào di nương, nàng ta đã thầm thích nhị lão gia từ lâu.
Nhưng năm đó lão phu nhân chỉ chăm chăm tìm một con phượng hoàng để kéo Diệp phủ bay lên cành cao, thì làm sao có thể để mắt đến đứa cháu gái của mình được chứ.
Năm nhị lão gia cưới nhị phu nhân, Đào di nương mới mười lăm, sau đó mẫu thân đột nhiên qua đời nên nàng ta phải để tang ba năm, đến khi mãn hạn thì Đào di nương cũng đã mười tám, đã là gái lỡ thì.
Chuyện tìm một nhà chồng tốt cũng khó khăn hơn, mà Đào di nương mấy năm qua vẫn không quên được nhị lão gia, lại thấy nhị phu nhân vì không sinh được con trai mà bị lão phu nhân ghét bỏ.
Lúc này Đào di nương mới đến tìm lão phu nhân, nói là đến thăm nhưng cốt là đế nói cho lão phu nhân biết chuyện tình cảm của mình và khẩn khoản tỏ ý nguyện làm thiếp.
Lão phu nhân hơi bất ngờ, Đào di nương là nữ nhi của huynh trưởng của bà, dung mạo này kia thì không cân phải nói, quan trọng hơn là Đào di nương có quan hệ máu mủ với bà, cũng xem như bà nhìn nàng ta lớn lên.
Giờ lại nguyện ý làm thiếp cho nhị phòng, đây chẳng phải chuyện tốt hay sao? Thân càng thêm thân.
Lão phu nhân cầm lấy tay Đào di nương, cảm động nói: “Đứa nhỏ, khiến con phải chịu ủy khuất rồi: Đào di nương rũ mắt lắc đầu: “Cô cô, Ngọc nhỉ được gả cho nhị biểu ca không có gì ủy khuất.
Ngọc nhi chỉ sợ nhị biểu ca không đồng ý..”
Lão phu nhân: “Con tốt thế này, có gì mà nó lại không vừa lòng?!”
Đào di nương u buồn thở dài: “Nhị biểu ca thâm tình với nhị biểu tẩu như thế, Ngọc nhi e…
Nhị phụ nhân họ Vương tên chỉ có một chữ Lan, là con gái của một phú thương giàu có.
Sĩ nông công thương, thương gia tuy giàu có nhưng cũng là đê hèn nhất, lão phu nhân trước kia vốn xuất thân là con nhà thư hương, gả cho lão hầu gia cũng miễn cưỡng được xem là vương công quy tộc.
Tuy bây giờ Diệp phủ đã suy bại nhưng lão phu nhân luôn cảm thấy mình cao hơn bọn họ.
Bà ta khinh thường Vương Lan xuất thân hèn kém, đã sớm không ưa gì nàng ta, nay Vương Lan lại không sinh được con trai khiến lão phu nhân càng thêm gai mắt.
Mà điều khiến bà ta bực mình nhất là không biết Vương Lan đã cho con trai của bà ta uống bùa mê thuốc lú gì, khiến nó cứ khăng khăng một mực với nàng ta, ngay cả người làm mẫu thân như bà cũng dám chống đổi.
Chuyện của Đào di nương có khi lại là một chuyện tốt, nam nhân toàn là những kẻ trăng hoa, tuy dung mạo của Đào di nương kém hơn Vương Lan kia nhưng nam nhân mà, chỉ thích những thứ mới mẻ.
Đợi đến khi nhị nhi tử tiếp xúc với Đào di nương rồi sẽ quãng Vương Lan ra sau đầu thôi.
Nghĩ đến đây lão phu nhân mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của Đào di nương nói: “Con ấy, cứ yên tâm đợi gả đến đây đi.
Chuyện hôn nhân đại sự vốn là do phụ mẫu làm chủ, trước đây nếu không phải Vương thị đã có thai thì đừng hòng bước qua cửa Diệp phủ ta.
Cô cô cũng là vì đứa bé nên mới chấp nhận, không ngờ mấy năm rồi cũng không sinh được một đứa con trai.
Đúng là vô dụng.”
Đào di nương trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cô cô nói là nhị biếu tấu đã có thai trước khi vào phủ sao? Trời ạ, sao…sao tẩu ấy lại không biết giữ mình như thế, phụ mẫu luôn dạy Ngọc nhỉ phải trọng trinh tiết, liêm sỉ, lễ nghĩa.
Chưa gả mà đã thất thân thì thật là…”
Lão phu nhân khinh thường hừ lạnh: “Nàng ta vốn xuất thân từ thương hộ thấp hèn nên phẩm cách phóng đãng không biết liêm sỉ cũng là do không được dạy dỗ mà ra cả Lại quay sang ngọt giọng với Đào di nương: “Đâu có giống như Ngọc nhi của chúng ta, tài mạo song toàn, phẩm hạnh lại đoan trang hào phóng.”
“Cô cô lại trêu Ngọc nhỉ rồi.”