Diệp Vấn lo lắng trong lòng, sợ lão phu nhân lại gây chuyện khó dễ cho con gái nên liền tức tốc quay về.
Vì chạy về gấp nên lúc về đến trước cổng Diệp phủ, thần sắc trên mặt Diệp Vấn tràn đầy mỏi mệt, quầng thâm dưới mắt thâm đen, hai má cũng hơi hóp vào.
Thấy người đến là nhị lão gia, Phú Quý vội chạy đến đỡ lấy bọc hành lý trên tay Diệp Vấn, Diệp Vấn hỏi ngay: “Trong phủ xảy ra chuyện gì?”
Phú Quý ngơ ngác: “Dạ? Dạo gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì đâu ạ?”
Chợt nhớ đến chuyện của Nhược Tuyết, Phú Quý chần chừ nói: “Trong phủ không xảy ra chuyện gì lớn, chẳng qua ở chỗ đại tiểu thư…
Diệp Vấn nhíu mày thúc giục: “Chỗ tiểu thư làm sao?”
Phú Quý: “Dạ bẩm nhị lão gia, nha hoàn Nhược Tuyết không biết đã làm chuyện gì khiến tiểu thư phật ý nên đã bị giáng xuống làm nha hoàn tam đẳng rồi”
Diệp Vấn nghe xong thì mày càng cau chặt, từ trước đến nay người yêu thương Nhược Tuyết nhất là Diệp Vãn Tình, sau khi con bé xảy ra chuyện thì thái độ với Nhược Tuyết cũng trở nên khác lạ, nhưng đó là do cách ăn mặc của Nhược Tuyết, hắn đã giải quyết chuyện này rồi cơ mà? Tình cảm giữa con gái hắn và nha hoàn Nhược Tuyết đó vẫn luôn rất tốt, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng mới khiến con bé giáng chức Nhược Tuyết thành nha hoàn tam đẳng.
Diệp Vấn hỏi tiếp: “Ngươi có biết Nhược Tuyết đã gây ra lỗi gì không?”
Phú Quý gãi gãi đầu, thành thật đáp: “Bẩm nhị lão gia, sau khi ngài đi không lâu thì vương phủ có gửi thiệp mời tiểu thư đến dự tiệc sinh thần của thế tử gia, nô tài nghe nói trong bữa tiệc có một nha hoàn bưng canh nóng đã bất cẩn té ngã, Nhược Tuyết vì đỡ canh cho tiểu thư nên đã lỡ tay tháo khăn che mặt của tiểu thư xuống…tiểu thư rất tức giận nên đã bỏ về ngay giữa bữa tiệc.
Sáng hôm nhau Nhược Tuyết lại được người của vương phủ đưa về, sau đó Nhược Tuyết đã quỳ trước phòng tiểu thư hai ngày liền mới được tiểu thư tha thứ”
“Hôm rồi thế tử tổ chức tiệc cập kê cho tiểu thư, tiểu thư đưa Hải Đường và Nhược Tuyết đi theo, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trở về tiểu thư ngay lập tức hạ Nhược Tuyết xuống làm nha hoàn tam đắng ạ”
Diệp Vấn nghe xong thì trầm mặc, hắn hỏi tiếp: “Ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì nữa không?”
Phú Quý lắc đầu đáp: “Dạ không ạ- Diệp Vấn gật đầu: “Được rồi, ngươi đem hành lý của ta về phòng, ta đến gặp tiểu thư trước”
Lúc Diệp Vấn đến thì Diệp Vãn Tình không có ở trong phòng, chỉ có Hải Đường đang lau dọn, thấy Diệp Vấn đền nàng liền bỏ công việc trong tay xuống hành lễ: “Nhị lão gia, người về rồi “
Diệp Vấn nhìn quanh phòng rồi hỏi nàng: “tiểu thư đâu?”
Hải Đường đáp: “Bấm lão gia, tiểu thư đang ở trong phòng thuốc.
Diệp Vấn nghỉ hoặc: “Phòng thuốc?”
Từ bao giờ trong Diệp phủ lại có thêm một phòng này? Hải Đường: “Dạ đó là phòng bếp nhỏ trong Hải Đường viện vừa được tiểu thư cải tạo lại ạ.
Từ khi lão gia đi thì tiểu thư bắt đầu mua về rất nhiều dược liệu, tự cải tạo phòng bếp nhỏ thành phòng thuốc, hằng ngày đều giành hơn phân nửa thời gian trong đó.”
Mấy thứ này Diệp Vãn Tình chưa bao giờ nhắc qua trong thư gửi cho hắn, nhưng Diệp Vấn cũng nghĩ ngay đến chuyện Diệp Vãn Tình muốn chế thuốc để chữa vết sẹo trên mặt mình.
Đến giờ Diệp Vấn vẫn chưa thể tìm được danh y chữa bệnh cho con gái, nghe Hải Đường nói vậy, trong lòng hắn không khỏi thở dài.
Nhưng học y đâu phải chuyện đơn giản có thể học xong trong một sớm một chiều, chỉ mới có mấy tháng, Diệp Vãn Tình học được bao nhiêu chứ? Lỡ chẳng may chế nhầm ra thuốc gì độc hại thì nguy, Diệp Vấn thở dài: “Dẫn ta đến đó, không thể để mặc Tình nhi làm bậy được.”
“Sao phụ thân lại nói nữ nhi làm bậy rồi?”
Diệp Vãn Tình từ ngoài cửa bước vào, nụ cười trên khuôn mặt hết sức rạng rỡ.
Từ khi những chuyện xấu kia xảy ra, Diệp Vấn đã lâu không thấy con gái mình cười tươi như thế này, phiên não trong lòng cũng tan đi đôi chút, hắn mỉm cười: “Còn không phải? Ta nghe Hải Đường nói con tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu chế thuốc.
Ta sợ con chế nhầm ra độc dược nguy hiểm gì đó, thế không phải làm bậy là gì?”