Đến buổi chiều Nhược Tuyết lại ra ngoài tìm người gác cổng, người gác cổng của Diệp phủ là hai nam nhân, trong đó có một người khá khôi ngô tuấn tú, thân thể cũng rắn chắc vạm vỡ, nghe đâu trước đây hắn từng đi lính mấy năm, lúc trở về quê nhà thì người thân đã bị bọn thổ phỉ giết sạch nên đã đi tha phương.
Đúng lúc thấy Diệp phủ đang tuyển thị vệ nên đã ứng tuyển, vì biết chút công phu nên dễ dàng được chọn.
Hắn gọi là A Hùng, Nhược Tuyết vừa gặp đã nở nụ cười rực rỡ gọi: “A Hùng ca ca”
A Hùng lạnh nhạt gật đầu, Nhược Tuyết không để ý thái độ của hắn mà hỏi ngay: “Hôm nay tiếu thư có thư không?”
A Hùng: ‘ Có, chút nữa ta sẽ giao nó cho Hải Đường cô nương.”
Nhược Tuyết chưa kịp vui mừng đã phải nhíu mày, hắn ta nói thế là có ý gì? Nàng ta đã mấy lần ám chỉ nhưng lần nào Hải Đường cũng lấy được thư trước, hóa ra là do tên này.
Nhược Tuyết không vui, nhưng vẫn mềm mỏng nói: “Đưa cho muội cũng được mà, muội với Hải Đường tỷ cũng đâu có khác gì nhau”
Trên mặt A Hùng thoáng qua thần sắc do dự, nhưng vẫn không giao lá thư cho nàng ta.
Nhược Tuyết cũng không muốn phí thời gian với hắn nữa, chỉ là một tên gác cổng mà cũng dám lên mặt với nàng ta? Nhược Tuyết nghiêm giọng nói: “Huynh nhanh đưa nó cho ta đi, tiểu thư đang mong lắm đấy, nếu tiểu thư mà tức giận thì sao đây hả?”
Cuối cùng A Hùng vẫn phải khuất phục, sau khi Nhược Tuyết câm lá thư rời đi thì hắn khẽ thở dài, hôm nay không thể gặp nàng ấy rồi…
Nhược Tuyết chạy như bay về phòng, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng ta gấp không chờ được mà xé bao ra đọc.
Đọc xong lá thư khiến Nhược Tuyết vui sướng không thôi, vì lá thư này rõ ràng là viết cho nàng ta chứ không phải cho Diệp Vãn Tình! Tâm tình của Nhược Tuyết đầy rạo rực, nhanh chóng lấy giấy bút viết thư hồi âm.
Một tháng trôi qua, đột nhiên hôm nay Hải Đường chợt nhớ ra đã lâu rồi nàng không lấy được lá thư nào.
Bình thường khi có thư thì A Hùng gác cổng sẽ đem đến cho nàng, nhưng một tháng nay Hải Đường đã không thấy hản.
Nghĩ nghĩ, Hải Đường quyết định đến tìm A Hùng hỏi chuyện.
Nhưng khi ra ngoài cổng thì chỉ thấy mình Phú Quý – một người gác cổng khác của Diệp phủ chứ không thấy A Hùng đâu.
“Phú Quý ca, A Hùng ca đâu rồi ạ?”
Phú Quý gãi đầu: “Hôm nay A Hùng ca không được khỏe nên về phòng nghỉ sớm rồi”
Nghe Phú Quý nói vậy, trong lòng Hải Đường thoáng lo lắng, nàng gặng hỏi: “A Hùng ca ốm có nặng không? Có cần mời đại phu đến khám không?”
Phú Quý vội xua tay: “Ôi thôi đừng, cảm vặt ấy mà, huynh ấy khỏe như gấu…nói đến đây đột nhiên Phú Quý cười gian, hắn nói:”
Nếu như cô đến thăm thì có khi huynh ấy sẽ nhanh khỏi hơn đó.”
Hải Đường mờ mịt không hiểu ý của hẳn, nhưng nàng nghĩ đến thăm A Hùng chút cũng không sao, sẵn tiện hỏi vụ thư từ luôn.
“Vậy chút nữa ta sẽ đến thăm huynh ấy, cảm ơn huynh”
Đợi Hải Đường đi rồi thì Phú Quý ôm bụng cười khà khà, chép miệng lẩm bẩm: “A Hùng ơi A Hùng, ngày mai huynh phải mua rượu báo đáp ân tình của ta đấy.”