Đám người hầu liền đi ra, đám tăng nhân cũng đi theo, cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hoàng hậu và Diệp Vãn Tình.
Diệp Vãn Tình nói với hoàng hậu: “Phu nhân, người giúp ta đỡ người bệnh ngồi thẳng dậy”
Vừa nói, Diệp Vãn Tình vừa cởi bớt xiêm y trên người cô bé ra.
Hoàng hậu đến giúp, Diệp Vãn Tình lấy ra mấy cây ngân châm, ngón tay trắng muốt liên tiếp đâm châm vào trên lưng cô bé.
Mười ngón tay thon dài trắng muốt của thiếu nữ cầm ngân châm không ngừng điểm châm rồi xoay châm, động tác dứt khoát liền mạch lại uyển chuyển mềm mại, không khỏi có chút cảnh đẹp ý vui.
Hoàng hậu không tự chủ được mà bị hai bàn tay của Diệp Vãn Tình thu hút, cảm thấy những phi tử trong cung kia khi múa cũng không đẹp được như vậy.
Diệp Vãn Tình thi chẩm xong liền vận khí, cách không đánh một chưởng lên giữa lưng của bé gái, người bệnh lập tức hộc ra một búng máu đen.
Hoàng hậu hồi thần, kêu lên: “Lam nhỉ!”
Diệp Vãn Tình không chần chừ, mở hòm thuốc lấy ra một bình sứ màu xanh ngọc, đưa cho hoàng hậu nói: “Mau cho bệnh nhân uống cái này: Hoàng hậu nhận lấy, cũng không hỏi đây là thứ gì, nàng đỡ sau gáy của con gái, từ từ từng chút cho cô bé uống, thứ bên trong bình sứ nồng đậm mùi thơm dược thảo, hoàng hậu chỉ ngửi mùi hương cũng cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn, trong lòng thầm vui mừng.
Có lẽ Diệp cô nương này thật sự có thể cứu được con gái nàng.
Sau khi uống hết dược tê, sắc mặt của cô bé đã trở nên tốt hơn, sắc tím trên môi cũng nhạt bớt.
Hoàng hậu vội vàng hỏi: “Độc của Lam nhỉ đã giải rồi sao?”
Diệp Vãn Tình: “Vẫn chưa giải xong, thuốc này chỉ có tác dụng tách độc ra khỏi những phần cơ thể đã bị độc nhiễm vào.
Bây giờ ta sẽ bức độc ra ngoài, phu nhân giữ bệnh nhân ngồi thẳng”
Hoàng hậu gật đầu, lúc này Diệp Vãn Tình lại cắm thêm năm cây ngân châm lên cánh tay trái của bệnh nhân, nàng khẽ nhảm mắt, vận khí từ đan điền, khí nóng tỏa ra từ chưởng tay của nàng khiến hoàng hậu đổ mồ hôi.
Trong lòng rung động thật sâu, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Diệp cô nương này nhìn qua tuổi đời còn rất trẻ, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Mười ngón tay của Diệp Vãn Tình kết ấn phức tạp, vì cách tu luyện của nàng khác với những người luyện nội công nơi đây nên trong nội lực của nàng có linh khí.
Nếu kết hợp lúc thì chậm sẽ đem lại nhiều hiệu quả bất ngờ, đây là nàng trong lúc cùng tiểu Cửu học tập đã tình cờ phát hiện ra.
Nhưng theo lời tiểu Cửu nói thì linh khí ở thế giới này rất mỏng manh, thời gian để luyện được một thành linh khí gấp tám lần thời gian luyện một thành nội công bình thường.
Bởi vậy chuyện thi châm kết hợp với linh khí này chỉ có những lúc nguy cấp nàng mới dùng, tu luyện hai năm, trong cơ thể nàng mới có bốn thành linh khí mà thôi.
Mà hôm nay xem ra nàng phải mất đi một thành linh khí rồi, trong tự nhiên đều là tương sinh tương khắc, trời đã sinh ra Hoàng Dực thảo thì ắt phải sinh ra một giống loài khác có thể giải được độc này.
Nhưng Hoàng Dực thảo bình thường đã khó có thể nhìn thấy, loại thảo dược có thể giải được độc của Hoàng Dực thảo lại càng hiếm hơn, đến nay vẫn chưa có ai tìm ra.
Bây giờ trong lúc nguy cấp, nàng đành phải dùng cách thi châm để giải độc vậy.
Độc này khó giải một phần là vì một khi trúng độc thì độc sẽ ngấm vào máu trước rồi mới đến lục phủ ngũ tạng, nếu ngấm vào lục phủ ngũ tạng thì có thể uống thuốc tạm thời để ngăn chất độc ngấm vào nơi khác rồi tìm cách bức độc ra, nhưng máu thì chu du khắp cơ thể, một khi đã ngấm vào máu thì chẳng còn cách nào cứu chữa.
Lọ dược tê kia của Diệp Vãn Tình có thể tách độc từ trong máu ra, nhưng thời gian không nhiều, nàng phải nắm chắc thì mới có thể thành công bức độc ra khỏi cơ thể người bệnh.
Trên trán Diệp Vãn Tình cũng đổ mồ hôi to như hạt đậu, nàng nhíu chặt mi, mười ngón tay không ngừng biến ảo chưởng ấn, sắc mặt của bệnh nhân cũng từ từ biến hóa, làn da trắng nõn của cô bé trở nên đỏ bừng khác thường.
Hoàng hậu có chút lo lắng nhưng cắn răng quan sát, không dám làm phiền Diệp Vãn Tình.