Đến tên viện cũng đặt là Hải Đường.
Nhược Tuyết quen thuộc đi vào trong Hải Đường viện, chưa vào đến phòng ngủ đã hô lên.
“Tiểu thư? Người tỉnh chưa ạ?”
Không có tiếng đáp lại.
“Chắc vẫn còn hôn mê rồi..”
Nhược Tuyết lầm bầm nhưng vẫn bước vào buồng xác nhận lại một lần nữa.
Trong lòng lại cảm thấy phiền phức, chút nữa nàng ta lại phải đút thuốc cho Diệp Vãn Tình.
Thật là…sao không chết quách đi cho đỡ rách việc.
“ÁI! Tiểu…
tiểu thư?!”
Nhược Tuyết vỗ vỗ ngực, phồng má giận dỗi nói: “Tiểu thư tỉnh rồi sao không trả lời em một tiếng, dọa em sợ muốn chết.”
Diệp Vãn Tình ngồi trên giường, mái tóc đen như thác đổ phiêu tán sau lưng, hai tay của nàng âm thầm siết chặt.
Có trời mới biết nàng phải kiềm chế cỡ nào mới không nhào lên bóp chết Nhược Tuyết ngay khi nàng ta mới bước vào.
Thấy Diệp Vãn Tình không dỗ dành mình như mọi khi, Nhược Tuyết cảm thấy là lạ, chưa kể…ánh mắt của con nhóc này sao đột nhiên lại trở nên đáng sợ thể.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nhược Tuyết, có khi nào Diệp Vãn Tình đã chết và có một linh hồn khác đang chiếm lấy thể xác của con nhóc này hay không? Đúng vậy, Nhược Tuyết không đơn giản như vẻ bề ngoài, thực chất nàng ta là người xuyên không.
Kiếp trước nàng ta sinh ra và lớn lên ở thế kỷ 21 hiện đại, vào một ngày mưa lớn đường trơn, lúc lái xe về nhà thì Nhược Tuyết gặp tai nạn.
Khi tỉnh lại đã xuyên đến thế giới này, từ một người trưởng thành hai sáu tuổi xuyên thành một đứa bé mười tuổi.
Người ta xuyên không không làm công chúa cũng làm vương phi, riêng nàng ta xuyên không lại làm nha hoàn.
Thật đúng là vận mệnh bất công.
Diệp Vãn Tình hít sâu một hơi, tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Ta vừa mới tỉnh dậy nên còn hơi choáng, không nghe thấy tiếng của ngươi.”
Nhược Tuyết dò xét nhìn Diệp Vãn Tình, thấy nàng có vẻ như không phải nói dối.
Diệp Vãn Tình lại nói: “Đi dặn nhà bếp nấu cho ta một phần cháo trắng, thêm nhiều hành lá vào.
Ta năm nghỉ thêm một chút, lúc nào ta gọi thì ngươi bê cháo vào đây.
Lúc này Nhược Tuyết mới tin đây là Diệp Vãn Tình thật.
Làm nha hoàn của Diệp Vãn Tình bốn năm, Nhược Tuyết tự nhận mình hiểu rất rõ vị tiểu thư này.
Nàng ta có một sở thích kỳ quái, thích ăn cháo trắng bỏ thật nhiều hành lá, cái món mà chỉ có người nghèo mới ăn.
Nhược Tuyết đáp: “Vâng, vậy tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ”
Nói xong không thèm hành lễ mà đi thẳng ra ngoài.
Diệp Vãn Tình nhìn bóng lưng thướt tha của Nhược Tuyết, váy lụa trâm bạc, nào giống một nha hoàn cơ chứ? Ngay cả một chút lễ nghi cũng không có.