Lúc trước nàng bận rộn học tập với tiểu Cửu nên không có tâm sức đi quản lý, cha thì đi khắp nơi tìm danh y cho nàng.
Sau đó lại đến chùa Thiên Tự hai năm, bây giờ trở lại người dưới trướng đã sớm quên đi chủ nhân thật sự của bọn họ là ai.
Trong tay không có nhân mạch, có điều tra cũng chỉ tra được mặt ngoài.
Diệp Vãn Tình đóng cửa suy ngẫm trong Hải Đường viện bảy ngày, trong bảy ngày này nàng cũng không rảnh rỗi.
Trước tiên nàng chỉnh đốn lại tất cả hạ nhân trong tiểu viện của mình, phát hiện ra có hai người của Đào di nương cảm vào và một người của lão phu nhân.
Ba người này đã ở trong viện của nàng từ lâu, nhưng chỉ là nha hoàn tam đẳng không được bước vào chính viện.
Nhân khẩu của Diệp phủ không đông đúc, giữa đại phòng và nhị phòng cũng không có nhiều tranh chấp nên bớt đi được nhiêu chuyện đấu đá phức tạp.
Đào di nương lại chỉ có một đứa con trai là Diệp Dương nên chuyện tỷ muội hậu trạch cắn xé nhau cũng không có.
Hầu hết thủ đoạn của Đào di nương đều đổ lên người mẹ của nàng.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước, trong mắt Diệp Vãn Tình lóe lên tia sáng lạnh.
Ba người này được cài vào bao nhiêu năm nay đều không có hành động gì kỳ lạ, mục đích đưa người vào đây chắc chỉ là để khuếch tán nhân mạch mà thôi.
Nhưng bây giờ Diệp phủ đã có thêm một tam tiểu thư rôi, tương lai xảy ra chuyện gì thì khó mà nói được.
Trước hết cứ phải thắt chặt quy củ cái đã, phải đảm bảo sau này trong viện của nàng không lòi ra một gián điệp của Nhược Tuyết đột nhiên nhảy ra đâm cho nàng một đao.
Còn ba người kia thì Diệp Vãn Tình giao cho Hải Đường xử lý, Hải Đường vốn có tâm tư tỉnh tế chỉ là thiếu chút kinh nghiệm mà thôi, Diệp Vãn Tình tin tưởng chỉ cần bồi dưỡng một thời gian thì Hải Đường sẽ là trợ thủ đắc lực của nàng.
Riêng Cẩm Tú thì có hơi xốc nổi, nhưng bù lại cách làm việc cứng rắn, khi cân cũng có thể ra tay tàn nhẫn, hai người này vừa hay bổ trợ cho nhau.
Thời gian bảy ngày nhanh chóng qua đi, sáng ngày thứ tám, sau khi dùng xong điểm tâm và luyện chữ một canh giờ, Diệp Vãn Tình dẫn theo Hải Đường và Cẩm Tú đến viện của lão phu nhân.
Khi nàng tiến vào thì phát hiện trong phòng có thêm một người lạ, là một phụ nhân tâm hơn bốn mươi tuổi, ăn vận trang điểm khá lòe loẹt.
Ánh mắt Diệp Vãn Tình lóe lên, thấy hai người đã thấy mình liên đi đến trước mặt lão phu nhân hành lễ.
“Tình nhi vấn an tổ mẫu.”
Trước kia lão phu nhân có nói trước mặt người ngoài thì nên xưng hô trang trọng đúng quy củ, còn khi chỉ có hai bà cháu bọn họ thì xưng hô thoải mái cho gần gũi thân mật.
Đây là một trong những cách để lão phu nhân diễn “bà cháu tình thâm” với nàng.
Lão phu nhân tươi cười đầy mặt khoát tay, dường như tâm trạng đang rất tốt: “Đứng lên đi.”
Sau đó liền giới thiệu phụ nhân bên cạnh cho Diệp Vãn Tình: “Tình nhi, đây là Lâm bà mai.”
Diệp Vãn Tình hơi mở to mắt, làm bộ giật mình, cũng quay sang hành lễ với bà mai.
Lâm bà mai liền vội vã nâng nàng dậy: “Ôi ôi, đại tiểu thư mau đứng lên.”
Lâm bà mai cười híp mắt đánh giá Diệp Vãn Tình, cười khen: “Đại tiểu thư quả nhiên khí chất hơn người.”