Mà dù Vương Tam có làm gì thì nàng cũng không sợ, tiểu thư nhà nàng rất lợi hại đó! Còn riêng Diệp Vãn Tình, nàng đã đoán ra thân phận của Vương Tam, buổi tối Thanh Hà phóng pháo tín hiệu nàng cũng thấy.
Đoán rằng thủ hạ của Chiến Bắc Vương sắp đến, quả nhiên không ngoài dự liệu, lại thêm khí tràn trên người Vương Tam giống Chiến Bắc Vương, nhìn thân hình này, chắc là tướng lĩnh thân tín dưới tay hắn.
Vương Tam thấy ba tiểu cô nương không hề tỏ ra chút sợ hãi hay chán ghét nào, đặc biệt là cô nương đi đầu, khí độ thong dong bình tĩnh này khiến hắn hơi nâng mày.
Vương Tam cũng âm thầm đánh giá Diệp Vãn Tình, đây là vị thế tử phi trong lời đồn kia? May mà hôm qua Lý Tín đã nói qua, nếu không người phải kinh ngạc chắc chắn là hắn.
Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát, Vương Tam tránh người qua một bên để ba người vào.
Hắn là binh tướng có chức vị, Diệp Vãn Tình chỉ là một tiểu thư bình thường không có phẩm cấp, còn chưa gả vào vương phủ nên Vương Tam cũng không hành lễ.
Diệp Vãn Tình hơi gật đầu với hẳn, sống lưng thẳng tắp bước vào.
Ba người kia lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vãn Tình cũng hơi kinh ngạc vì khí độ và dung mạo của nàng, nhưng ba người chỉ nhìn một chút rồi dời mắt, không hề làm ra hành vi vô lễ.
Hải Đường thì không nói, nhưng Cẩm Tú có chút thầm than, nàng biết dung mạo của tiểu thư nhà nàng kinh diễm tuyệt luân thế nào.
Thế mà ba người kia chỉ nhìn một lát rồi ngay lập tức thu lại tâm mắt, quả nhiên là thủ hạ của Chiến Bắc Vương, đều không tâm thường.
“Vương gia.”
Diệp Vãn Tình nhún gối hành lễ.
Cố Minh Viễn gật đầu: “Làm phiền tiểu cô nương rồi: Diệp Vãn Tình khe khẽ lắc đầu: “Nào dám, đây là bổn phận của tiểu nữ”
Hiếu kính cha mẹ chồng không phải là bổn phận của con dâu hay sao? Cố Minh Viễn nghĩ thế liên không nói được gì nữa.
Diệp Vãn Tình ngồi xuống bắt đầu xem mạch cho hắn.
Bốn người kia đứng ở một bên, có chút tò mò đánh giá nàng.
Khi Diệp Vãn Tình chữa bệnh, khí thế quanh người nàng cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc chuyên chú, người ta thường nói khi nam nhân chuyên chú làm việc là quyến rũ nhất.
Thật ra câu nói này đều đúng với tất cả mọi người, khi một người nào đó chuyên chú say mê làm một việc đều tỏa ra mị lực.
Còn chưa kể dung mạo tựa thiên tiên của Diệp Vãn Tình.
Vì tu luyện linh khí nên quanh thân nàng cũng như có như không vờn quanh linh khí, đứng ở đó thôi cũng khiến người ta khó lòng dời mắt.
Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương thảo dược thanh mát truyên đến chóp mũi của Cố Minh Viễn, hương thảo dược trên người nàng khiến đầu lông mày của hẳn hơi giãn ra.
Trong lòng Cố Minh Viễn thầm than, thể tử đúng là may mắn.
Tiểu cô nương này không những dung mạo tuyệt trần mà còn có một thân bản lĩnh không hề tâm thường.
Chỉ là không biết y thuật của tiểu cô nương này là do ai dạy cho? Diệp Vãn Tình xem mạch xong: “Căn cốt của vương gia vốn rất tốt nên vết thương cũng hôi phục rất nhanh.
Khoảng một tháng nữa là ngài có thể hoàn toàn khỏi bệnh”
Lời Diệp Vãn Tình vừa nói ra, không chỉ Cố Minh Viễn mà cả bốn người kia đều kinh ngạc.
Cố Minh Viễn hơi nhíu mày hỏi: “Tiểu cô nương đã cho bổn vương dùng dược gì rồi sao?”