Nhược Tuyết: “Bên chỗ Kim Ngọc thì sao?”
Nha hoàn: “Chiều nay Kim Ngọc đã bí mật gửi đi một lá thư.”
Nghe nha hoàn nói vậy, trên mặt Nhược Tuyết thoáng hiện nét cười vừa lòng, Kim Ngọc và Kim Bích là người của thế tử đưa đến để hầu hạ nàng ta, cũng đồng nghĩa với việc hai người này là người của thế tử.
Chuyện nàng ta phải chịu thiệt thòi hôm nay, chắc hẳn đã đến tay thế tử rôi.
Nhược Tuyết: “Được rồi, ngươi mau về giải quyết nàng ta đi, xử lý càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng.”
“Vâng.”
Nha hoàn kia đi không lâu thì mama giám sát đã trở lại, bà ta nhìn Nhược Tuyết vẫn quỳ thẳng lưng ở đó, âm thầm bĩu môi.
Xách theo một cặp lông đựng thức ăn quăng đến trước mặt Nhược Tuyết, âm dương quái khí nói: “Tam Tiểu thư ăn cơm đi, miễn cho đại phu nhân lại nói lão phu nhân cố ý hành hạ người.”
Lão phu nhân chịu thiệt thòi trước mặt đại phu nhân đã mười mấy năm nay, đám người hầu dưới trướng của lão phu nhân cũng thường xuyên bị người bên cạnh đại phu nhân nhục mạ bắt chẹt nhưng không thể phản lại.
Bây giờ lão phu nhân có chỗ dựa mới, thế lên như gió, đám người hầu sớm oán hận đại phu nhân và người của bà ta từ lâu cũng thừa thế làm cáo mượn oai hùm mà kiêu căng một phen.
Đối với Nhược Tuyết là nghĩa nữ của đại phu nhân thì bọn họ có sắc mặt tốt mới là lạ.
Huống chi Nhược Tuyết còn không phải là một Tiểu thư chân chính, trong lòng đám người hầu đều âm thầm khinh thường nàng ta.
Mama nói xong thì lắc hông đi ra ngoài, lại ngồi xuống ghế, lôi ra một bình rượu mơ nhỏ và một ít đậu phộng rang, thích ý mà nhằm môi.
Nhược Tuyết mở cặp lông bằng gỗ ra, sắc mặt liên trâm xuống, nàng ta nhớ kỹ con mụ này…
Sáng hôm đó sau khi đuổi Nhược Tuyết đi quỳ từ đường, lão phu nhân giữ Diệp Vãn Tình ngôi lại nói chuyện.
Bà ta quanh co lòng vòng mắng Bùi Viện Viện rất lâu: “,..Bùi Viện Viện làm chuyện táng tận lương tâm như thế mà cháu còn tha cho ả ta.Đáng ra nên để ả ta ngồi tù mọt gông mới phải.”
Diệp Vãn Tình im lặng không nói gì, bà ta thấy ánh mắt bình thản của nàng thì lại cười bảo: “Vẫn là cháu gái của ta lương thiện bao dung, phẩm hạnh thể này mới xứng trở thành thế tử phi chứ.”
Lúc này Diệp Vãn Tình hơi mỉm cười, giả bộ ngại ngùng làm nũng một câu: “Bà nội…”
Lão phu nhân cười tủm tỉm vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Vãn Tình, bâng quơ cảm khái: “Bùi Viện Viện gây ra chuyện tày đình như vậy mà Bùi đại nhân vẫn xuất ra năm ngàn lượng để cứu ả ta…”
Nói đến đây thì lão phu nhân im lặng đầy ẩn ý, Diệp Vãn Tình âm thầm cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên người bà nội tình thâm của nàng không thể ngồi yên nhìn năm ngàn lượng này bị thu vào trong túi nàng như thế.
Nếu như không phải bây giờ nàng đang có cái danh thế tử phi treo trên đầu thì có khi “bà nội tốt”
này sẽ lấy luôn mà chẳng cần viện cớ làm gì.
Ngay cả đồ cưới của con dâu bà ta còn mặt dày cướp được cơ mà.
Diệp Vãn Tình cũng làm bộ cảm khái: “Bùi đại nhân là một người cha tốt.”
Nói xong liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Lão phu nhân thấy Diệp Vãn Tình không định đề cập đến năm ngàn lượng kia thì gấp gáp, bà ta không thể ngang nhiên lấy đi năm ngàn lượng này, nhưng cứ thế trơ mắt nhìn Diệp Vãn Tình thu vào trong túi thì lại không cam tâm.