“Tiểu thư, nha hoàn gác cống nói Đào di nương muốn gặp người.Hiện giờ đang đứng đợi trước cửa rồi ạ.”
Hải Đường nhìn thiếu nữ đang bình tâm tĩnh khí viết chữ, trong lòng phiên muộn, Tiểu thư vừa mới nghỉ ngơi được một lát, lại có người đến gây chuyện.
Diệp Vãn Tình hơi kinh ngạc, nàng biết Diệp Dương sẽ không để yên như thế, nhưng không ngờ người đến lại là Đào di nương? Diệp Vãn Tình không trả lời Hải Đường mà hỏi chuyện khác: “Cẩm Tú đã về chưa?”
Hải Đường: “Về rồi ạ”
Diệp Vãn Tình: “Nha hoàn kia xử lý thế nào?”
Hải Đường đến gân, hạ thấp giọng nói: “Tiểu thư yên tâm, khi bán cho bọn trung gian, Cẩm Tú đã dặn dò cẩn thận, để bọn họ mang nàng ta đi thật xa.”
Diệp Vãn Tình gật đầu, lại tiếp tục viết nốt mấy chữ.
Lúc này mới trả lời câu đầu tiên của Hải Đường: “Cứ để bà ta đợi đi.”
Nhìn sườn mặt xinh đẹp, thanh lãnh mà cao quý của thiếu nữ, trong lòng Hải Đường mềm xuống.
Tiểu thư nhà nàng đúng là đã thay đổi rồi, trở nên quyết đoán và sắc bén hơn xưa, nhưng tâm tính của Tiểu thư vẫn như vậy.
Nha hoàn kia không bị bán vào trại nô lệ mà chỉ bị bán cho bọn trung gian, sau này nàng ta có thể đến nơi khác tiếp tục hầu hạ một chủ nhân mới hay trải qua cuộc sống thế nào đều không phải là điều bọn họ cần quan tâm nữa.
Nhưng dù có là kết quả gì thì cũng tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với bị bán vào trại nô lệ.
Tiểu thư vẫn là…mềm lòng.
Diệp Vãn Tình không ngẩng đầu lên, như nghe được tiếng lòng của Hải Đường mà nói: “Nha hoàn đó chưa thực sự làm ra chuyện hại ta, nên ta có thể chừa lại cho nàng ta một con đường sống.
Nhưng nếu nàng ta đã làm, vậy thì ta cũng sẽ không mềm lòng.”
Có một điều Diệp Vãn Tình không nói, vì đó chỉ là một nha hoàn thấp kém không có bản lĩnh gì, chỉ là lòng dạ hơi lớn một chút mà thôi.
Nên nàng có thể bỏ qua cho nàng ta một mạng, nhưng nếu đó là một kẻ có tâm cơ thâm trầm thì nàng cũng không ngu mà ban phát lòng từ bi, tạo cơ hội cho kẻ đó quay lại cần ngược.
Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.
Nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình.
Ở bên ngoài cửa viện, Đào di nương đã đứng đợi hai khắc nhưng vẫn không thấy Diệp Vãn Tình đâu.
Bà ta nhíu mày nhìn hai nha hoàn đứng gác cổng: “Các ngươi đã vào thông báo cho Tình nhi chưa vậy?”
Nha hoàn lúc nãy mới được chọn để thay vào nói: ‘Nô tỳ đã báo rồi, thỉnh di nương kiên nhẫn chờ thêm một lát.”
Đáy mắt Đào di nương lóe lên vẻ âm hàn, nhưng ngoài miệng vân hơi mỉm cười, tiếp tục kiên nhẫn đứng đợi, ước chừng đợi thêm một khắc nữa mới thấy Hải Đường đi ra.
Nàng hành lễ rồi nói: “Đã để di nương phải đợi lâu, Tiểu thư cho mời di nương vào trong.
Mời.”
Hải Đường đưa tay làm thế mời, Đào di nương đem theo hai nha hoàn theo Hải Đường tiến vào.
Lúc bà ta bước vào đại sảnh, thấy một thiếu nữ mặc tố y mộc mạc, trên mặt đeo một chiếc màn che bằng lụa trắng thêu hình vân mây, mái tóc đen dài được búi một kiểu đơn giản, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định.
Ngoài ra trên người không còn bất kỳ một thứ trang sức nào khác.
Nàng ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi đoan trang, khí chất tao nhã cao quý, một đôi mắt phượng sắc sảo xinh đẹp nhìn bà ta, trong vắt thấu triệt như nước hồ thu, lại mang vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt, giữa mi tâm là một cô khí chất thanh lãnh thoát tục không nói nên lời.