A Hùng vào Diệp phủ làm việc được hai năm, năm nay đã mười chín tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, mặc dù rất nhiều nha hoàn trong phủ để ý đến hắn nhưng A Hùng vẫn từ chổi hết, đơn giản là vì trong lòng hắn đã có người.
Dạo gân đây mấy lá thư đều bị Nhược Tuyết lấy đi hết, hẳn không có cớ gặp Hải Đường, tương tư thành bênh khiến hắn nửa đêm trèo lên nóc nhà ngắm trăng uống rượu giải sầu.
Không ngờ lại bị nhiễm lạnh, A Hùng năm trên giường thất thần nhìn trần nhà.
Nghĩ đến người con gái hắn thầm thương trộm nhớ hai năm, nếu hắn không nhầm thì sang năm sau là nàng đã mười sáu rồi, đến tuổi gả chồng rồi.
A Hùng chống người ngồi dậy, mở hộc tủ cạnh đầu giường lấy ra một chiếc hộp, bên trong có ba cây trâm, hai cái vòng ngọc, cùng một đống bạc vụn, tính sơ sơ cũng tâm trăm lượng bạc.
Đây là tất cả tài sản mà hắn tích góp được trong hai năm nay để hỏi cưới Hải Đường nhưng do dự mãi vẫn chưa dám thổ lộ.
Cô nương nhà ai lại muốn gả cho một kẻ tứ cố vô thân như hẳn chứ? Đến cả người chứng hôn cũng không có, nghĩ đến cha mẹ già đã mất của mình, lòng A Hùng lại trở nên nặng nề.
Căn phòng mà hăn đang ở là một căn phòng nhỏ trong Diệp phủ cho hạ nhân, nhỏ đến mức chẳng thể xem là nhà của hẳn được.
Không biết có phải do cơn sốt khiến hẳn mệt mỏi không, nhưng mà A Hùng bông thấy nơi này thật trống vắng, thật lạnh lẽo.
Hắn cứ suy nghĩ miên man rồi thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ hắn mơ thấy Hải Đường mặc giá y đỏ rực, bước lên kiệu hoa gả cho người khác, mà hắn chỉ có thể đứng trong góc trơ mắt nhìn nàng rời xa.
“Không…đừng mà…đừng…’ “A Hùng? A Hùng? Huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi”
A Hùng choàng tỉnh, đôi mắt hắn đỏ ngâu dữ tợn nhìn Hải Đường khiến nàng hơi sợ, Hải Đường bất giác lùi lại một bước.
“Huynh tỉnh rồi, nghe Phú Quý ca nói huynh bị ốm nên ta nấu chút cháo…á”
A Hùng không nói không rằng kéo Hải Đường ngã thẳng vào lòng mình, Hải Đường kinh hô: “A Hùng, huynh làm…ưml! Ưmll”
A Hùng bóp cằm Hải Đường, bắt nàng ngửa mặt lên rồi ngấu nghiến mút lấy đôi môi mà hắn vẫn mong ước bấy lâu, mặc cho Hải Đường vùng vẫy phản kháng kịch liệt.
“Chát!”
Âm thanh bạt tai thanh thúy vang vọng trong căn phòng nhỏ, má phải đau rát đánh thức A Hùng, vừa rồi hắn nghĩ mình vẫn đang mơ, vì không muốn để mất Hải Đường nên hắn…
Hải Đường nhân cơ hội hắn sững người vùng ra chạy đi mất, ngay cả tóc tai rối loạn, quần áo xốc xếch cũng không để ý.
A Hùng ngôi lặng người trên giường, mê man chạm tay vào má phải…đau…không phải là mơ…
Nếu không phải là mơ thì hắn đã làm ra chuyện gì thế này?! Buổi chiều lão phu nhân cho người gọi Diệp Vãn Tình đến viện của bà ta, vì không thấy Hải Đường đâu nên Diệp Vãn Tình đành cho Nhược Tuyết đi theo hầu hạ.
Viện của lão phu nhân đang ở cũng là nơi ở trước kia của lão hầu gia nên dĩ nhiên chỗ này cũng là nơi lớn nhất trong Diệp phủ.
Mấy năm gần đây Diệp phủ đã suy sút nhưng lão phu nhân sĩ diện, vẫn cho người mua những giống lan quý về trồng trong sân viện.
Diệp Vãn Tình mắt lạnh nhìn đám hoa lan quý giá đang khoe sắc, hơn phân nửa chỗ này đều là của hồi môn của mẹ nàng.
Nhớ kiếp trước, khi hôn ước giữa nàng và Cố Thừa Duệ còn chưa được định ra, có một ngày nàng ham chơi vào vườn lan của lão phu nhân chơi đùa một chút.