Mục lục
Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216


Chỉ còn lại lớp trung y trắng bên trong.


Trên mặt Lam Nhi đầy vẻ sợ hãi, cô bé nhìn bộ y phục bị ném trên đất, thân thể nhỏ bé run lên, hoàng hậu chạy đến ôm chặt Lam Nhi vào lòng.


Thân thể cả hai mẹ con run lên nhè nhẹ.


Dù gì cũng là hoàng hậu của một nước, chỉ một thoáng sau, hoàng hậu đã lấy lại bình tĩnh.


“Văn Tình, muội mau xem Lam Nhi.”


Hoàng hậu nắm vai Hiên Viên Tuyết Lam, trên mặt toàn là vẻ lo lắng khẩn trương.


Diệp Vãn Tình bắt mạch cho công chúa, bắt mạch xong, lông mày của nàng giãn ra: “May mà thời gian Lam Nhi tiếp xúc với vải này chưa lâu.


Không đáng ngại, để muội điều chế một ít thuốc, cho những người từng tiếp xúc với tấm vải này uống là sẽ không sao nữa.”


Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi xuống trước mặt con gái, dịu dàng hôn lên trán con: “Đừng sợ, có mẫu hậu và Tình nhi tỷ tỷ ở đây, Lam Nhi sẽ không sao đâu.”


Hiên Viên Tuyết Lam chầm chậm gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn ngơ ngác tái nhợt, thấy vậy, đôi mắt hoàng hậu đỏ lên, nàng xoa đầu con gái, dịu giọng vỗ về: “Con vào trong nội điện ngủ một lát, mẫu hậu và Tình nhi tỷ tỷ có chuyện cân bàn.


Lát nữa mẫu hậu vào với con, nhé?”


Hiên Viên Tuyết Lam đáp bằng giọng yếu ớt: “Vâng ạ…’ cô bé quay sang nhìn Diệp Vãn Tình, Diệp Vãn Tình cho cô bé một ánh mắt trấn an, nói: “Không sao đâu.”


Đợi Thanh Thu dẫn Lam Nhi đi rồi, sắc mặt ôn nhụ của hoàng hậu dân chuyển thành âm trầm đáng sợ.


Tay nàng siết chặt, bả vai run lên vì phẫn nộ.


Đây là đồ từ phủ quốc công, hơn nữa lại do chính tay mẫu thân của nàng đưa vào nên hoàng hậu không hề nghi ngờ mảy may.


Không ngờ…


không ngờ bọn chúng lại dám thò tay vào tận quốc công phủ! Lại dám dùng thủ đoạn tàn độc đến mức này để hại con của nàng!! Giọng hoàng hậu bình tĩnh, lại rét buốt như sương sớm trên sông băng: “Văn Tình…muội có biết vì sao Chiêu Dương lại tên là “Tuyết Lam”không?”


Diệp Vãn Tình đưa mắt nhìn hoàng hậu, nàng khẽ đáp: ‘Năm nương nương hoài thai Chiêu Dương công chúa, Bắc Tinh gặp tuyết hạn.


Tuyết rơi dày như lông ngỗng, phủ trắng cả nước, rét lạnh kéo dài khiến hàng vạn bá tánh bị thương, người chết vô số.


Đâu đâu cũng thấy xác người chết cóng bên vệ đường.”


“Bệ hạ ban hành rất nhiều quyết sách cứu trợ thiên tai nhưng tình hình không mấy khả quan, đã gần hết mùa xuân mà tuyết vẫn không tan, bá tánh không thể xuống ruộng làm việc.


Lương thực tích trữ hao mòn, nạn đói tràn lan.”


“Vào đêm cuối tháng tư, hoàng hậu nương nương lâm bồn trong trời tuyết rét buốt, đau bụng suốt một đêm mới sinh hạ công chúa.Lúc công chúa ra đời trời vừa hửng sáng, kỳ lạ thay, ở góc trời trên đỉnh Phượng Ninh cung, mây tuyết tan hết, lộ ra một khoảng trời xanh trong vắt sáng ngời.Trong ngày hôm đó tuyết ngừng rơi hoàn toàn, bệ hạ vui mừng khôn kể, gọi công chúa là phúc tinh chuyển thế, lấy “Tuyết Lam” làm tên.”


Theo từng chữ được nói ra, suy nghĩ của Diệp Vãn Tình cũng trở nên rõ ràng.


Trước đây hoàng hậu từng có thai hai lần nhưng đều không giữ được, đến khi mang bầu Chiêu Dương công chúa thì lại bị hãm hại sinh non.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK