Nhược Tuyết trước nay vốn được cưng chiều, chả phải làm chuyện gì nặng nhọc bao giờ, thân thể nàng ta có bao nhiêu sức lực thì nhìn một cái là biết.
Nếu là một nha hoàn khác giống như Nhược Tuyết, chưa quỳ hết ngày đầu tiên thì đã nằm liệt giường rồi, làm gì còn sức kéo lê cái tấm thân mỏng manh đó quỳ đến ngày thứ hai cơ chứ.
Diệp Vãn Tình biết bây giờ có làm thế nào cũng không giết được Nhược Tuyết, mà nàng cũng không muốn nàng ta chết sớm như vậy.
Diệp Vãn Tình nói với Hải Đường: “Ra ngoài nói với Nhược Tuyết, ta tha thứ cho nàng ta”
Tuy Hải Đường vân thắc mắc, tại sao Diệp Vãn Tình lại muốn giữ một mối họa bên cạnh, nhưng nàng không hỏi nhiều mà vâng lệnh đi ra ngoài.
Hải Đường híp mắt nhìn lên trời, bây giờ đã gần đến giờ trưa, ánh mặt trời vô cùng gay gắt, thế mà Nhược Tuyết vẫn quỳ ở đó, mặc dù khuôn mặt nàng ta đã trắng nhợt như tờ giấy.
Nếu không biết gì, e rằng Hải Đường cũng bị lòng kiên trì của nàng ta làm cho cảm động, nhưng đã biết tất cả mọi chuyện đều là do Nhược Tuyết tự biên tự diễn, Hải Đường chỉ cảm thấy ớn lạnh dù là đang đi dưới nắng gắt.
Một đôi giày thêu xuất hiện trước mắt Nhược Tuyết, nàng ta ngẩng đầu lên, tóc mai của Nhược Tuyết đã bết dính vì mồ hôi, đôi môi khô nứt không còn giọt máu, khuôn mặt phờ phạc trắng hếu cứ như thể sắp chết đến nơi.
Nhược Tuyết: “Hải…Hải Đường tỷ…
Hải Đường phức tạp nhìn nàng ta, nói: “Tiểu thư tha thứ cho ngươi, mau trở về phòng đi”
Nhược Tuyết diễn như thật, nét mặt kinh ngạc xen lẫn vui sướng tột độ cứ như tất cả mọi chuyện đều không phải do nàng ta một tay chủ mưu: “Thật…thật sao?”
Hải Đường khẳng định: “Thật, tiểu thư đã tha thứ cho ngươi rồi, đừng quỳ ở đây nữa”
Nghe vậy liền nhoẻn cười, sau đó đột nhiên ngã xuống ngất đi, cũng không biết nàng ta ngất thật hay ngất giả nữa…Hải Đường đành gọi người đưa Nhược Tuyết về phòng.
Buổi chiều Hải Đường có việc phải ra ngoài, A Hùng thấy Hải Đường đã đi xa, nói vội với Phú Quý: “Ta đi có việc một chút, đệ đừng lơ là canh gác, ta về liên đó.”
Rồi nhanh chân đuổi theo bóng dáng yểu điệu đã khuất sau dòng người tấp nập.
“Ơ? Này! Huynh đi đâu thế?”
A Hùng đi rất nhanh, vừa đi vừa không ngừng dáo dác tìm người, cuối cùng phát hiện ra thân ảnh lam y mà hắn thâm thương trộm nhớ đang đi vào hiệu thuốc.
A Hùng không đi vào theo mà tìm một chỗ kín đáo ở đối diện hiệu thuốc nhìn lén Hải Đường, hắn tần ngần do dự không biết nên làm sao.
Từ hôm đó Hải Đường luôn tìm cách tránh né hắn, A Hùng đã mấy lần tìm gặp, mong Hải Đường chịu nghe hắn giải thích, nhưng Hải Đường cứ nhìn thấy hắn là lại chạy nhanh hơn chuột thấy mèo.
Khiến A Hùng không biết phải làm sao.
Đêm qua A Hùng lại nằm mơ thấy Hải Đường lên kiệu hoa gả chồng, nhưng trong giấc mơ đó, trước khi đi Hải Đường còn tát hắn một cú rất mạnh, mắng hẳn là tên sở khanh khốn nạn.
A Hùng hoảng hốt bật dậy, không được, không được, dù không thể lấy Hải Đường làm vợ thì cũng không thế để hình ảnh của hắn trong lòng Hải Đường mãi mãi là một tên khốn được! Thế nên hôm nay khi thấy Hải Đường ra ngoài, A Hùng liên nhanh chân bám theo, hẳn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Hải Đường biết.
Hải Đường đến hiệu thuốc mua dược liệu Diệp Vãn Tình cần dùng, lần này còn mua thêm một vài thứ cần thiết khác như đồ bào dược liệu…v.v Mây thứ nhỏ nhỏ nhưng cộng lại cũng thành một bọc đồ lỉnh kỉnh.
Ông chủ hiệu thuốc lo lắng nhìn thân thể mảnh mai của Hải Đường: “Cô nương có thể tự mình cầm được không? Nếu không thì cô nương có thể để lại đồ ở đây, về nhà gọi nam nhân trong nhà tới…”
Hải Đường trông vậy nhưng từ nhỏ đã làm việc nặng, chút đồ này cũng hơi nặng, nhưng không đến mức nàng không bê nổi.
Hải Đường cười từ chối ý tốt của ông chủ: “Dạ không cần đâu ạ, cháu có thể tự cầm về được”
Vì bọc đồ khá nặng và to nên Hải Đường phải ôm bằng hai tay, A Hùng ở trong góc mấy lần định ra giúp nhưng lại không dám, đúng lúc này có một tên trộm chạy ngang qua giựt hầu bao treo bên hông Hải Đường, còn ác ý đấy ngã nàng rồi chạy biến.
A Hùng thấy thế lập tức xông ra: “Hải Đường cô nương, cô không sao chứ?”