Nhưng làm sao có thể qua được mắt ta? Cái ánh mắt ghen ghét và vẻ mặt đố ky ti tiện đó, ta đều thấy hết.”
Giọng nói mềm mại uyển chuyển, từng câu từng chữ đều được nhấn nhá chau chuốt, ngay cả khi nói ra những lời cay độc cũng không khiến người ta cảm thấy khó nghe.
Tiểu Liễu cúi đầu nhìn mặt đất, đáy mắt có cái gì đó rục rịch, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nhược Tuyết nhìn tiểu Liễu đang quỳ dưới chân mình, đây là nha hoàn tâm phúc bí mật của nàng ta, năng lực của tiểu Liễu thì không có gì phải nghi ngờ.
Chuyện xảy ra tối qua trông có vẻ là một sự trùng hợp chết người, nhưng Nhược Tuyết không tin cái gọi là trùng hợp.
Ở bên cạnh Cố Thừa Duệ đã gần hai năm nay, tuy Nhược Tuyết không hiểu hết, nhưng cũng hiểu được bảy, tám phần con người thật của Cố Thừa Duệ.
Nàng ta biết Cố Thừa Duệ chẳng phải chính nhân quân tử gì, song, hắn cũng không phải người ngu.
Một kẻ sĩ diện như hẳn lại làm ra cái chuyện cưỡng hiếp tỳ nữ nhà người khác ngay trong thọ yến ư?! Đúng là vớ vẩn! Chỉ trách đêm qua nàng ta lơ là chủ quan, tự đưa bản thân vào cái bẫy đã giăng sẵn.
“Đúng rồi, sao đại phu nhân lại dẫn người xông vào khách viện?”
Nhược Tuyết tối mặt hỏi.
“Dạ nô tỳ nghe Chi Đào nói, lúc nàng ta dân một nha hoàn của Tân phu nhân đi ngang qua khách viện thì bắt gặp Diệp Vãn Tình và một công tử áo trắng trò chuyện thân mật, vào phòng đóng kín cửa.
Chi Đào bẩm báo với đại phu nhân nên đại phu nhân mới thuận nước đẩy thuyền, dẫn người đến khách viện…”
“Công tử áo trắng đó chắc là Vân công tử.”
Tiểu Liễu bổ sung thêm một câu.
Nhược Tuyết kinh ngạc thốt lên: “Diệp Vãn Tình và Vân Ngọc?”
Tiểu Liễu gật đầu đáp: “Chính mắt Chi Đào trông thấy.”
Trong lòng Nhược Tuyết hiện lên một suy nghĩ hoang đường.
Kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là Diệp Vãn Tình! Nhưng…
làm sao lại là ả ta? Diệp Vãn Tình đã bị hủy dung, thế tử không hủy hôn với ả thì ả phải mừng như điên mới phải.
Nay đại hôn sắp đến, ả sẽ gả vào Chiến Bắc vương phủ với thân phận thế tử phi cao quý đến nhường nào! Từ trước đến giờ, ở ngoài mặt Cố Thừa Duệ vẫn luôn kiên nhẫn dịu dàng với ả.
Nhược Tuyết quá hiểu Cố Thừa Duệ, chắc chắn hắn sẽ không để lộ sơ hở nào trước mặt Diệp Vãn Tình.
Có lý do nào khiến ả lại hành động như thế? Hủy hoại thế tử thì ả có lợi ích gì? Ả điên rồi sao? Nhược Tuyết không tài nào hiểu được.
Hay…
Diệp Vãn Tình đã biết gì đó? Nhược Tuyết giật mình.
Nhược Tuyết xoa xoa mi tâm, được, cứ cho là Diệp Vãn Tình đã biết nàng ta và thế tử có gì đó mờ ám đi.
Thế thì ả phải nhằm vào nàng ta mới phải, chứ đăng này…mọi âm mưu đều nhắm đến Cố Thừa Duệ??? Nghĩ mãi không ra lý do khiến Diệp Vãn Tình phải làm vậy, Nhược Tuyết mệt mỏi không nghĩ nữa.
Mặc kệ Diệp Vãn Tình phát điên cái gì, trước mắt hôn ước giữa Diệp Vãn Tình và Cố Thừa Duệ đã bị hủy bỏ.
Cố Thừa Duệ chắc chắn phải chịu trách nhiệm với nàng ta…
Nhược Tuyết và tiểu Liễu lại nói chuyện thêm một lúc lâu nữa rồi tiểu Liễu mới rời đi.
Sau khi tiểu Liễu đi khỏi, một người ló ra từ trong cái cây cao bên cạnh cửa sổ, Cẩm Tú nhìn bóng lưng tiểu Liễu một cái rồi phi thân rời đi.