Diệp Vãn Tình lại nói: “Nếu bây giờ tiểu nữ mà bỏ mặc ngài thì tương lai tiểu nữ còn mặt mũi nào mà gả vào vương phủ?”
Cuối cùng Cố Minh Viễn vẫn phải thỏa hiệp, để Diệp Vãn Tình chữa trị cho hẳn, vì xương đùi của Cố Minh Viên bị nội lực chấn vỡ chứ không phải bị gãy nên vô cùng khó chữa trị.
Đối với người khác, cái chân này của Cố Minh Viễn coi như xong rồi, nhưng Diệp Vãn Tình có “Phục Cốt”, là dược tê nàng nghiên cứu ra, cho Chiến Bắc Vương uống, cộng thêm băng nẹp đúng cách thì xương sẽ liền lại như xưa.
Cố Minh Viễn hôn mê ba ngày, trong ba ngày này Diệp Vãn Tình đều cho hãn uống “Phục Cốt”, lại dùng thêm linh khí, đến hôm nay những mảnh xương vỡ nhỏ vụn đã liên lại với nhau, chỉ có vài mảnh vỡ lớn nhất là vẫn còn đang hồi phục.
Bàn tay của thiếu nữ mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng nắn bóp, đụng chạm đùi của nam nhân xem tình hình hồi phục của xương cốt.
Cả người Cố Minh Viễn căng cứng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, Cố Minh Viễn cố gắng đè xuống những cảm giác khác thường dưới đáy lòng, khuôn mặt nghiêm nghị căng chặt.
Diệp phủ Sau khi xem xét kỹ tình hình hồi phục của xương cốt, Diệp Vãn Tình lại băng nẹp lại thêm một lần nữa, lần này băng chắc hơn.
Sau khi bàn tay của thiếu nữ rời khỏi người hắn, Cố Minh Viễn thoáng thở ra, lúc này hắn mới đột nhiên nghĩ đến, xương đùi phải của hắn bị nội lực chấn vỡ chứ không phải bị gãy.
Nhưng dùng nội lực kiểm tra một chút, Cố Minh Viễn kinh ngạc phát hiện, xương đùi của hắn đáng ra nên vỡ vụn nay đã liên lại thành mấy khối lớn.
Thế này thì chỉ cân băng nẹp và tĩnh dưỡng thì chân của hắn sẽ không có vấn đề gì nữa.
Y thuật của tiểu cô nương này rất lợi hại.
Diệp Vãn Tình thu thập đồ đạc: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, tiểu nữ xin phép trở về trước.”
Một chưởng đó của Cố Minh Viên không tâm thường, Diệp Vãn Tình bị nội thương khá nghiêm trọng, nàng cần phải trở về chữa trị cho mình.
Cố Minh Viễn gật đầu, đợi khi cửa phòng đóng lại, hắn mới kiểm tra thân thể mình một cách kỹ càng, Nhưng càng kiểm tra thì Cố Minh Viễn lại càng ngạc nhiên, vết thương trên chân thì không nói, ngay cả độc cũng đã giải hết, nội thương cũng hồi phục ba phần! Diệp phủ…
Đó chỉ là một gia tộc đang suy bại, cũng chưa từng nghe nói có người nào của Diệp phủ liên quan đến y thuật.
Y thuật của tiểu cô nương Diệp gia từ đâu tới? Quan trọng hơn là…sao tiểu cô nương Diệp gia lại ở đây? Cố Minh Viễn biết đây là chùa Thiên Tự, khi xưa trong lúc đánh giặc hắn tình cờ có được một viên xá lợi tử, mẹ hắn là người tin phật, nên bà đã dẫn theo hắn đến chùa Thiên Tự, tặng xá lợi tử cho Vô Bi đại sư.
Lại có vài chuyện trong đó nên hắn cũng hay đến chùa Thiên Tự, gian phòng này là gian phòng dành riêng cho hẳn trong dịch quán.
Mà nhìn tiểu cô nương Diệp gia kia, chắc hẳn đã ở lại chùa Thiên Tự một thời gian không ngắn.
Cố Minh Viễn còn thắc mắc với sự xuất hiện đột ngột của Diệp Vãn Tình hôm đó nữa.
Đến giờ cơm trưa, tăng nhân Thanh Hà bưng cơm chay vào cho Cố Minh Viễn, vì Cố Minh Viễn hay đến đây nên Thanh Hà cũng biết hắn.
Cố Minh Viễn lấy ra ba quả pháo tín hiệu đưa cho Thanh Hà, nói: “Tiểu sư phụ, ba đêm tới có thể giúp bổn vương bản pháo tín hiệu này được không? Thủ hạ và bổn vương thất lạc, bản pháo tín hiệu thì bọn họ sẽ biết bổn vương ở đâu để tìm tới.”
Cố Minh Viên không những tặng xá lợi tử cho chùa mà còn quyên góp rất nhiều tiên trùng tu tượng phật trong chùa, nên với yêu câu nhỏ này của Cổ Minh Viễn, tất nhiên là Thanh Hà liên đồng ý.