[ Nếu ngươi và Chiến Bắc vương ở cạnh nhau thì đều tốt cho cả hai, vì có ngươi ở đó khí vận của Chiến Bắc vương không dễ bị cướp đi, thậm chí còn có thể cướp ngược lại khí vận của Nhược Tuyết.Có hắn bên cạnh ngươi cũng không dễ dàng bị khí vận của Nhược Tuyết ảnh hưởng, làm gì cũng thuận lợi hơn nhiều.Hai người như là bổ trợ cho nhau vậy đó.]
Diệp Vãn Tình trầm mặc suy nghĩ, nàng đi đến trước gương đồng gỡ băng vải nhìn vết thương trên trán.
[ Ta như thế này thì liệu có thể…] Tiểu Cửu hiểu Diệp Vãn Tình đang lo lắng điều gì, trong giọng nói nổi lên chút đắc ý.
[ Không phải lo, có hệ thống ta đây cơ mà.]
Diệp Vãn Tình: [ Ý ngươi là? ]
Tiểu Cửu: [ Ta cũng không thể để ngươi tay không ra trận chứ.]
Nói rồi Diệp Vãn Tình đột nhiên đổ gục xuống bàn, ý thức của nàng bị tiểu Cửu triệu hồi vào không gian hệ thống.
Nơi này vẫn là một mảnh trắng xóa như lúc trước, Diệp Vãn Tình nhìn tay mình, lại nhìn xung quanh một vòng.
Nàng cất tiếng gọi: “Tiếu Cửu? Ngươi có ở đây không?”
[ Có.]
“Ngươi ra đây cho ta nhìn mặt một chút được không?”
Lần này tiểu Cửu không đáp, Diệp Vãn Tình im lặng chờ đợi một lúc.
Nàng lại gọi: “Tiếu Cửu?”
Lúc này trong không gian trắng xóa trước mặt bỗng nổi lên một làn khói, một con mèo trắng với bổn cái chân ngắn cũn chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Diệp Vãn Tình kinh ngạc đến ngây người.
Nàng ngồi xổm xuống trước mặt con mèo nhỏ.
“Ngươi là…tiểu Cửu??”
Con mèo rất có nhân tính gật gật đầu.
Diệp Vãn Tình chỉ cảm thấy dễ thương không chịu được, dường như nữ nhân nào cũng đầu hàng trước những sinh vật nhỏ dễ thương như thế này.
Tiểu Cửu cảnh giác nhảy ra xa hai bước, một cái bục trôi lên từ chỗ nó đứng, cao đến ngang tầm mắt của Diệp Vãn Tình thì mới dừng lại.
Tiểu Cửu ngồi bằng hai chân sau, ưỡn ngực lộ ra một nhúm lông mao trắng muốt, nó mở miệng nói.
“Ta thừa biết ngươi đang nghĩ gì đấy nhé, ta không phải mèo, mà là hổ, bạch hổ”
Diệp Vãn Tình chưa thấy hổ bao giờ, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy tai của tiểu Cửu không nhọn như tai mèo.
“Đây là nguyên hình của ngươi sao? Ta cứ nghĩ ngươi phải lớn lắm chứ, hóa ra chỉ mới là một con thú non.”
Bạch hổ dường như không hài lòng với lời đánh giá của Diệp Vãn Tình, nó nhe nanh: “Ta như thế này là tại ngươi đấy.”
“Sao lại tại ta?”
Nàng chưa làm gì mà.
“Thì chính là do ngươi chưa làm gì nên ta mới bé xíu thế này này.Mỗi một lần thế giới có bug thì ta lại phải xuyên đến thế giới đó để giải quyết.Mà nguyên hình của ta quá mạnh, thế giới này chỉ là một thế giới bình thường không thể chịu nổi, nếu ta cứ để nguyên mà xuyên qua thì thế giới sẽ sụp đổ mất.
Nên ta chỉ có thể dùng phân thân của mình, mà còn phải là phân thân bị rút hết tám phân sức mạnh thì mới có thể xuyên đến đây.
“Giờ ta đã buộc định với ngươi rôi, khí vận của ngươi bây giờ rất yếu nên phân thân của ta cũng bị ảnh hưởng theo, ta trở nên bé xíu thế này cũng là vì thế đó.Diệp Vãn Tình cái hiểu cái không.