Khi Thanh Hà quay lưng định đi, Cố Minh Viễn lại gọi y lại: “Tiểu sư phụ.”
Thanh Hà quay lại: “Thí chủ?”
Cố Minh Viên: “Tiểu sư phụ có biết tiểu cô nương đã đưa bổn vương vê đây là ai không?”
Thanh Hà gật gật đầu: “Đó là Diệp thí chủ, y thuật rất cao minh, còn giải được độc của Hoàng Dực Thảo nữa.”
Độc của Hoàng Dực Thảo vô phương cứu chữa, không ngờ tiểu cô nương Diệp gia lại giải được.
Nhưng nghĩ đến vết thương trên người mình, Cố Minh Viễn lại cảm thấy đây là lẽ dĩ nhiên.
Tuy không biết ba loại độc hẳn trúng phải là gì, nhưng độc tính chắc chắn không thua gì Hoàng Dực Thảo.
Cổ Minh Viễn hỏi tiếp: “Tiểu cô nương đó đã ở đây bao lâu rồi?”
Thanh Hà: “Diệp thí chủ đã ở chùa Thiên Tự gần hai năm”
Cố Minh Viễn kinh ngạc, hai năm? Đây là một khoảng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng không có cô nương nhà ai lại lên chùa sống cả.
Nhất là một tiểu cô nương chưa thành thân như Diệp Vãn Tình.
Diệp phủ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hắn trấn thủ ở biên quan quanh năm suốt tháng, phải có chuyện lớn thì Cố Thừa Duệ mới gửi thư hỏi hắn.
Mà bình thường hắn rất bận rộn, cũng chẳng có thời gian quan tâm những chuyện lông gà vỏ tỏi ở kinh thành xa xôi.
Thành ra Chiến Bắc Vương của chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.
Thanh Hà nhận lời giúp Cố Minh Viễn, liên tiếp hai đêm bắn pháo tín hiệu, đến ngày thứ ba, thủ hạ của Cố Minh Viên đã tìm tới.
“Vương gia!”
Lần này về kinh Cố Minh Viễn chỉ mang theo năm người, kẻ phản bội đã bị hắn giết chết.
Bốn người còn lại lần lượt là Lý Tín, Vương Tam, Phùng Đức và Triệu Tổ.
Bốn người này mới là thân tín của hắn, kẻ phản bội kia chỉ là người mới được chọn vào cho đủ số mà thôi.
Cả bốn người không thiếu mất cái tay cái chân nào, tuy rằng trên người có vết thương nhưng cũng không quá đáng ngại.
Cố Minh Viên: “Vật đó đâu?”
Vương Tam: “Vương gia yên tâm, đồ vật vẫn ở đây, thuộc hạ giữ nó rất cẩn thận.”
Cố Minh Viễn gật đầu, đám sát thủ kia nhằm vào hắn là phụ, nhằm vào đồ vật là chính, tình thế nguy cấp nên hắn ra hiệu cho bốn người nhanh chóng tẩu thoát, nếu hắn có xảy ra chuyện gì thì đồ vật cũng phải đến được tay hoàng đế.
Còn hẳn thì một mình dụ địch, võ công của bốn người cộng lại cũng không bằng hắn, nếu ở lại thì có thể sẽ không ai thoát được.
Thế nên lúc đó Cố Minh Viễn mới đưa ra quyết định như thể, chính hắn cũng suýt chút nữa đi châu diêm vương, may mà gặp được tiểu cô nương Diệp gia.
Phùng Đức lo lắng: “Vương gia, thương thế của ngài?”
Cố Minh Viễn lắc đầu: “Không đáng ngại.”
Cả bốn người đang khẩn trương đều thở phào nhẹ nhõm, vương gia không có chuyện gì là tốt rôi.
Vương gia nói không đáng ngại tức là thật sự không đáng ngại.