Hải Đường toan vào can lại thì đã bị Nhược Tuyết kéo ra ngoài: “Hải Đường tỷ tỷ, tạm thời đừng vào, để tiểu thư phát tiết một chút mới tốt.”
“Nhưng…
“Không sao đâu, tiểu thư sẽ không tổn thương thân mình đâu mà.”
Cứ thế Nhược Tuyết nửa lôi nửa kéo Hải Đường ra ngoài, nàng ta còn ngoái lại nhìn bộ dạng điên loạn của Diệp Vãn Tình, nụ cười trên môi có làm sao cũng không biến mất được.
Diệp Vãn Tình đập phá thêm một chút nữa rồi mới dừng lại, nàng thở hổn hển ngồi xuống ghế.
Trong viện đã không còn một ai, nghĩ đến bộ dạng chạy trối chết của lão phu nhân lúc nãy, nàng đỡ trán bật cười.
Tiểu Cửu tập mãi đã thành thói quen, nó không sợ Diệp Vãn Tình phát điên thật nữa, bắt đầu quay sang tiếc rẻ cho đám đồ mà Diệp Vãn Tình đã làm hỏng.
[ Ngươi đúng là…”phá gia chi nữ”.]
Diệp Vãn Tình Nhìn quanh căn phòng te tua của nàng, trong lòng cũng thấy tiếc, nhưng hết cách rồi, giả điên đập đồ thế này mới khiến vãi diễn của nàng càng thêm chân thật chứ.
Diệp Vãn Tình đùa với tiểu Cửu: [ Gia hữu nghìn vàng, hành sự tùy tâm]
Tiểu Cửu: […]
Tiểu Cửu không còn gì để nói, nếu kể ra thì đám đổ này so với số đồ cưới mà mẹ của Diệp Vãn Tình để lại cho nàng thì chẳng thấm tháp vào đâu.
Năm xưa khi mẹ của Diệp Vãn Tình gả vào Diệp phủ đã mang đến hơn trăm rương đồ cưới khiến lão phu nhân đỏ mắt vô cùng.
Tuy có Diệp Vấn bảo vệ nhưng lão bà đó vẫn nhân lúc hắn đi vắng mà cướp đoạt đồ cưới của Vương Lan.
Nhưng bà ta không biết rằng đó chỉ là một phần tư số đồ cưới thật sự mà Vương Lan có, tại lúc gả vào Diệp phủ Vương Lan đã có thai, lại biết lão phu nhân không ưa mình, cũng sợ bà ta cướp đoạt đồ cưới nên nàng lén giấu bớt đi để sau này làm đồ cưới hoặc làm sính lễ cho con của nàng sau này.
Không ngờ đúng là bà ta trơ trẽn đến mức cướp thật, số đồ cưới đó dùng vào việc mua một chức quan nhỏ cho đại lão gia và lấy lòng đại phu nhân bây giờ.
Nếu như biết số tiền năm xưa bà ta đổ vào sẽ rước về một pho tượng phật thì có chết lão phu nhân cũng không bảo con trai của bà ta theo đuổi ả đàn bà đó nữa.
Nhưng đời mà, làm sao biết được chữ ngờ, gieo nhân nào thì gặt quả ấy mà thôi.
Sau này số đồ cưới đó được Diệp Vãn Tình mang hết sang Chiến Bắc Vương phủ, ngày nàng gả đi, nhìn thấy mười dặm hồng trang của nàng khiến cho lão phu nhân ngã ngửa, bấy giờ mới biết bị Vương Lan lừa bao nhiêu năm nay.
Sau khi Diệp Vãn Tình gả đi còn tru tréo nguyền rủa hai mẹ con nàng mấy ngày mới thôi.
Cuối cùng số đồ cưới đó lại tiện nghỉ cho đôi cẩu nam nữ kia…nghĩ đến kiếp trước của mình, ánh mắt của Diệp Vãn Tình không khỏi chuyển lạnh.
Mấy ngày kế tiếp lão phu nhân vẫn tìm cơ hội tẩy não Diệp Vãn Tình, nhưng cứ nói đến chuyện làm thiếp là Diệp Vãn Tình lại phát điên, một lần suýt ném luôn một cái bình sứ to đùng vào đầu bà ta khiến lão phu nhân sợ hãi.
Không dám đến tìm Diệp Vãn Tình nữa.
Bà ta tưởng Diệp Vãn Tình bị điên rồi nên mời đại phu đến khám, tất nhiên là không khám ra gì cả vì Diệp Vãn Tình có điên thật đâu.
Bọn họ chỉ đành kê vài thang thuốc an thần, nói rằng Diệp Vãn Tình chịu nhiều đả kích nên tâm tình thất thường, tốt nhất là đừng làm gì kích thích đến nàng.
Lão phu nhân vừa gấp vừa tức, nhưng cũng không dám đến kích thích Diệp Vãn Tình nữa, bà ta sợ ép nàng phát điên thật luôn.