Đầu tiên nàng ta tìm một nha hoàn làm con môi để thu hút sự chú ý của Bùi Viện Viện rồi lợi dụng Bùi Viện Viện, để Bùi Viện Viện thay nàng ta làm những chuyện này.
Đến lúc mọi chuyện vỡ lở, có điều tra ra thì cũng là do Bùi Viện Viện chủ mưu, e rằng chính Bùi Viện Viện cũng không biết mình đã bị người ta lợi dụng, có khi lúc lấy được chiếc vòng muốn hãm hại nàng, nàng ta còn vui vẻ hưng phấn vô cùng ấy chứ.
Nếu như nàng không có Chân Thật Hoàn thì có lẽ bây giờ đã như mong muốn của Nhược Tuyết, nàng thân bại danh liệt, chết trong ô nhục.
“Bẩm vương gia, binh lính được phái đi Diệp phủ chuyển lời nói Diệp Tiểu thư muốn nhận tiền bồi thường của Bùi đại nhân.”
Chiến Bắc vương nghe vậy thì không hề bất ngờ chút nào, nói: “Ngươi chuyển lời cho Bùi Viễn rồi để hắn đưa bạc đến Diệp phủ.
Cũng thả Bùi Viện Viện ra đi.”
Lý Tín vâng lệnh, hành lễ rồi đi ra ngoài làm việc.
Đợi Lý Tín đi rồi, Cố Minh Viễn trâm mặc một lúc rồi gọi: “Người đâu.”
Một gia đinh bước nhanh vào phòng hành lễ: “Vương gia.”
“Thế tử có ở trong phủ không?”
“Bẩm vương gia, thế tử đã đi Túy Cửu Lâu cùng với đồng liêu trong Hàn Lâm Viện, đến tối mới trở về ạ.”
Đầu lông mày Cố Minh Viễn khẽ chau lại, im lặng không nói gì, gia đinh kia quan sát sắc mặt của hẳn, ướm hỏi: “Hay là…
để nô tài đi gọi thế tử vẽ?”
Cố Minh Viễn: “Thôi khỏi đi, lúc nào thế tử về thì bảo hắn đến đây gặp bổn vương.”
“Vâng, vương gia.”
Cố Minh Viễn phất tay, gia đỉnh kia hiểu ý cung kính hành lễ rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Cố Minh Viên nhìn xuống tờ giấy đang để trên bàn, việc của tiếu cô nương Diệp gia không đơn giản như thế.
Nha hoàn tam đẳng kia…
Việc mà Diệp Vãn Tình có thể nhìn ra, tất nhiên Chiến Bắc vương cũng có thể nhìn ra.
Hăn biết chuyện này còn có uẩn khúc chưa thể làm rõ, nhưng chuyện của Diệp Vãn Tình lại không đợi được lâu như thế.
Để càng lâu thì đối với thanh danh của nàng càng bất lợi.
Cố Minh Viễn đã sai người tiếp tục tìm kiếm nha hoàn tam đẳng đó, bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Lại nghĩ đến Cố Thừa Duệ đang chè chén ở Túy Cửu Lâu, trong lòng Cố Minh Viễn có chút bất mãn và không hài lòng.
Đây là chuyện hệ trọng liên quan trực tiếp đến thê tử của hắn, thế mà bây giờ hắn vẫn có tâm trạng chơi đùa.
Tình cảnh hôm đưa sính lễ lại hiện lên trong đầu Cố Minh Viễn, từ đầu đến cuối Cố Thừa Duệ đều không làm được cái gì ra hôn, thê tử của mình bị người khác bắt nạt mà hắn lại chỉ đứng bàng quan.
Tất cả mọi chuyện đều do mình tiểu cô nương Diệp gia giải quyết.
Nghĩ đến Diệp Vãn Tình thông minh khéo léo, ung dung bình tĩnh, lại nghĩ đến Cố Thừa Duệ.
Trong lòng Cố Minh Viễn càng lúc càng cảm thấy Cố Thừa Duệ không xứng với Diệp Vãn Tình.