Trên gương mặt không chút son phấn, gò má hồng hào, không có chút mồ hôi nào, dường như không hề mệt mỏi khiến Diệp Vấn ngạc nhiên.
Diệp Vãn Tình cười lắc đầu: “Dạo gần đây con thường xuyên rèn luyện thân thể, chút mệt mỏi này không tính là gì”
Sau khi Vương Lan qua đời, cả thân thể lẫn tinh thần của Diệp Vấn đều xuống dốc, lại bôn ba khắp nơi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho con gái, bên ngoài Diệp Vấn vẫn bình thường, chỉ có hắn biết, hän mệt.
Tâm mật.
Thân mệt.
Nếu như không phải vì Diệp Vãn Tình thì Diệp Vấn đã muốn đi cùng thê tử của mình từ lâu, còn con gái hắn, vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, nay lại chịu thêm cú sốc hủy dung, Diệp Vấn cũng sợ Diệp Vãn Tình tự đày đọa thân thể mình.
Nay thấy nàng khỏe mạnh tươi tắn như thế, trong lòng Diệp Vấn cũng nhẹ đi nhiều, Diệp Vấn cười ôn hòa vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Như thế cũng tốt”
Hai người đi tiếp, hơn năm trăm bậc thang, hai cha con Diệp Vãn Tình, A Sơn- người hầu thân cận của Diệp Vấn và Hải Đường vừa đi vừa nghỉ, gần trưa mới lên đến đỉnh núi.
Người đến viếng rất đông, bốn người tìm một chỗ ngồi nghỉ một lát.
Diệp Vấn phân phó A Sơn đi tìm hiểu xung quanh một chút, A Sơn làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau đã trở về báo cáo: “Lão gia, tiểu thư, trong chùa có khoảng hai mươi đệ tử thân truyền của Vô Bì đại sư nhận xem quẻ, mọi người sau khi bái phật sẽ đến chỗ bọn họ.
Vô Bì đại sư đang ở trong chùa, nhưng xem tình hình này có lẽ là không dễ gặp.
Nô tài hỏi một vị tăng nhân trong chùa, hản bảo Vô Bì đại sư chỉ xem cho người có duyên, chỉ cần người có duyên đến thì Vô Bì đại sư sẽ phái người mời bọn họ đến”
Diệp Vấn nhíu mày: “Chủ động đến cầu kiến cũng không được?”
A Sơn lắc đầu đáp: “Không được, trong viện của Vô Bì đại sư có rất nhiều người canh gác, không thể tùy tiện tiến vào.
Nếu không phải Vô Bì đại sư đích thân cho mời thì dù là lý do gì cũng không gặp.”
Diệp Vấn nghe vậy thì lo lắng, Diệp Vãn Tình vốn chẳng muốn gặp Vô Bì đại sư, đó là cái cớ của nàng để đến đây thôi.
Nên cũng không mấy thất vọng, nàng kéo tay áo Diệp Vấn nói: “Cha, nếu thật sự không thể gặp được Vô Bì đại sư thì cũng không sao, cũng không cần vội trở về làm gì, chúng ta ở lại đây tụng kinh cầu phúc cho nương”
Lúc này có một tiểu tăng, dung mạo thanh tú, mặc tăng y màu lam nhạt đến trước mặt mọi người, tăng y chắp tay: “A di đà phật, thí chủ là người có duyên, Vô Bì đại sư muốn gặp ngài”
Mọi người kinh ngạc, Diệp Vãn Tình sửng sốt hỏi: “Vô Bì đại sư muốn gặp tiểu nữ ư?”
Tăng nhân gật đầu, lại nói: “Vô Bì đại sư nói hôm nay sẽ có một nữ thí chủ tên Diệp Vãn Tình đến tìm đại sư, đại sư kêu tiểu tăng ra đây dẫn đường cho thí chủ.
Vô Bì đại sư chỉ muốn gặp một mình thí chủ”
Diệp Vấn và Diệp Vãn Tình hai mặt nhìn nhau, Diệp Vấn nói: “Vậy Tình nhi…con đi gặp Vô Bì đại sư đi, cha đi xung quanh một chút”
Diệp Vãn Tình gật đầu rồi đi theo tăng nhân kia, trong lòng có chút lo lắng.
Dẫu sao thì nàng vốn là người đã chết, nay lại sống lại, Vô Bì đại sư lại là cao tăng đắc đạo, lỡ như Vô Bì đại sư có thể nhìn ra thân thế của nàng thì sao? Trước khi xuất phát đến chùa Thiên Tự, tiểu Cửu đã dùng linh khí giúp nàng chải vuốt kinh mạch trong thân thể nên hiện giờ đang ngủ say tĩnh dưỡng, phải qua ba ngày nữa mới tỉnh lại.
Diệp Vãn Tình đã thử gọi mấy lần nhưng tiểu Cửu đều không đáp, nàng chỉ có thể lo lắng không yên đi theo tăng nhân đến gặp Vô Bì đại sư.