“Vâng!”
Hai tên gia đinh khỏe mạnh nghe lệnh, liên tiếp húc mạnh vào cánh cửa, chẳng mấy chốc cánh cửa đã bị húc đổ, Đại phu nhân đem người vọt vào trong phòng.
“ÁI”
Tiếng nữ tử kinh hãi thét lên.
Màn lụa quanh giường bị thả xuống nên không thấy rõ tình cảnh, nhưng nương theo ánh đuốc có thể thấy trong màn có hai bóng người hoang mang rối loạn.
Đại phu nhân trầm mặt nói: “Lôi bọn chúng ra cho ta! Dám ở Diệp phủ làm loạn, đúng là không coi ai ra gì!!”
Cùng lúc đó Tần phu nhân cũng đem theo người chạy đến, đại phu nhân nhìn thấy bọn họ thì giật mình, sắc mặt càng trở nên khó coi, bà ta cắn răng nhìn người dẫn đầu: “Tần phu nhân, phu nhân đến đây làm gì?”
Tần phu nhân cười nói: “Nghe nói có người làm loạn ở quý phủ nên chúng ta mới mạo muội đến đây, muốn giúp Diệp đại phu nhân một tay.
Để ta xem xem, ai dám cả gan làm loạn ngay trong Diệp phủ thế này”
Nói xong bà ta quay đầu ra nhìn một nam một nữ, quần áo không chỉnh tê bị gia đinh đè quỳ dưới đất.
Cả hai đều cúi đầu, tóc tai lòa xòa không rõ mặt.
Người nữ chỉ quấn một cái chăn mỏng, lộ ra một mảnh yếm đào, dây yếm trên cổ được buộc một cách xộc xệch.
Đại phu nhân không quan tâm Tần phu nhân nữa, quay lại nhìn thẳng vào hai người, cao giọng quát: “To gan lớn mật! Không biết liêm sỉ! Đồi phong bại tục! Ngươi ngẩng đầu lên cho †a xem!”
Bả vai thiếu nữ kia run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, đại phu nhân hừ lạnh: “Bắt bọn chúng ngửa mặt lên!”
Gia đinh đứng sau lưng thiếu nữ kia liền giật ngược tóc nàng ta về phía sau khiến thiếu nữ đau đớn kêu lên, trong nháy mắt, dung nhan của nàng ta liên bại lộ trước mắt mọi người.
Đó là một khuôn mặt yêu kiều, đôi mắt mèo to tròn ướt nước, cái mũi khéo léo tinh xảo, môi anh đào mềm mại phớt hồng.
Sắc mặt vì sợ hãi mà tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, khiến nàng ta thêm phần nhu nhược đáng thương.
Đại phu nhân thất kinh: “Sao lại là ngươi?!”
Nụ cười trên mặt Tần phu nhân cứng đờ, tuy không biết nữ nhân này là ai, nhưng chắc chắn không phải Diệp Vãn Tình.
Đôi mắt lộ ra của Diệp Vãn Tình là một đôi mắt phượng, ánh mắt sắc sảo thấu triệt, mà mắt của nữ tử này là mắt mèo, nhu nhược mơ màng, lúc nào cũng phủ kín một lớp sương mù, mềm yếu mà lại ẩn ẩn mị thái, y như mấy đứa tiếu thiếp đê tiện trong nhà bà ta Đại phu nhân mới nhận Nhược Tuyết làm nghĩa nữ trong một năm trở lại đây, cũng có vài lần dẫn nàng ta theo đến các yến tiệc nên có người đi cùng Tần phu nhân đã nhận ra.
Người đó thốt lên: “Đây chẳng phải là Diệp tam tiểu thư đó sao?!”
“Diệp tam tiểu thư? Ý phu nhân là nghĩa nữ mà Diệp đại phu nhân mới nhận?”
“Đúng là nàng, ta cũng có gặp qua một lần”
Đại phu nhân ngây người đứng đó, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin nhìn Nhược Tuyết: “Ngươi…ngươi…’ trong chốc lát bà ta không biết phải nói gì.
Chợt, bà ta giật mình quay sang nhìn nam nhân nãy giờ vẫn cúi đầu: “Vậy ngươi là..”