Thế mà đêm qua lại đột ngột gây nên chuyện tày đình, ép thế tử hủy hôn với Diệp phủ.
Bà ta còn chưa hỏi tội thì thôi, vậy mà bây giờ thái độ của nó là có ý gì?! Không để bà ta vào mắt nữa phải không?! Càng nghĩ, lão phu nhân lại càng thấy tức giận, bà ta trâm mặt đứng dậy: “Đi Hải Đường viện, ta phải xem xem nó muốn làm gì!”
Lão phu nhân dẫn theo một đống người, trùng trùng điệp điệp đi đến chỗ ở của Diệp Vãn Tình.
Hai nha hoàn canh cổng thấy bọn họ từ xa đã biết có chuyện chẳng lành, một trong hai vội chạy vào trong bẩm báo.
Chẳng mấy chốc, Diệp Vãn Tình đã đem theo Hải Đường và Cẩm Tú đi ra.
Nàng đứng chặn trước cửa viện, không hê có ý muốn mời lão phu nhân vào trong.
Sắc mặt lão phu nhân trâm như nước, bà ta gọi cả tên lẫn họ của nàng, giọng lạnh lẽo: “Diệp Vãn Tình, ngươi có ý gì đây hả? Muốn làm phản rồi phải không?!”
Diệp Vãn Tình nhàn nhạt đáp: “Cháu gái chẳng có ý gì, chẳng qua đang bận chút việc, không có thì giờ đến chỗ tổ mẫu mà thôi.
Nếu không có chuyện gì nữa thì mời tổ mẫu về cho.”
“Cái gì? hả mẹ ngươi dạy ngươi ăn nói với ta như thế hả? Càng lớn càng mất dạy!”
Lão phu nhân quát, nói rồi bà ta tiến lên, ánh mắt mờ đục lóe tia hung ác lạnh lẽo, giơ tay muốn giáng cho nàng một cái bạt tai.
Trước khi định ra hôn ước với Cố Thừa Duệ, không ít lần Diệp Vãn Tình bị lão phu nhân tát vào mặt, dùng roi mây đánh tay và còn vô vàn hình thức xử phạt khác…Đến khi có hôn ước thì thái độ của bà ta mới biến chuyển.
Phải hơn bảy năm rồi lão phu nhân không đánh mảng Diệp Vãn Tình.
Nhưng nay hôn ước đã mất, lão phu nhân còn gì phải e ngại nữa? “Bà cháu tình thâm”, cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Đến lúc phải kết thúc rồi.
Chiến Bắc vương phủ.
Cố Minh Viễn không có thói quen đốt huân hương, trong thư phòng lúc nào cũng sạch sẽ khoan khoái.
Trên bàn chất đây sổ sách cùng một vài quyển binh pháp đang xem dở, Lý Tín cúi đầu rót trà vào chén, hương trà bốc lên nhè nhẹ, thơm ngát.
Làn khói trắng vi vút bay lên, rõ ràng là một tách trà nóng, nhưng Cố Thừa Duệ lại chỉ cảm thấy hàn khí lạnh băng.
Không một ai nói chuyện.
Cố Thừa Duệ đã quỳ trên đất gần nửa canh giờ.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hắn tái nhợt.
Không khí áp lực trong phòng khiến hắn không thể thở nổi.
Cố Minh Viễn viết xong lá thư gửi về biên quan, hắn đưa cho Lý Tín, Lý Tín nhận lấy rôi cung kính lui ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Cố Minh Viễn đứng dậy khỏi bàn, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Thừa Duệ.
Hắn chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống tóc mai ướt nhẹp của gã.
“Ngươi nói, ngươi hủy hôn ước với đại tiểu thư Diệp phủ và muốn lấy tam tiểu thư Diệp phủ làm chính thê?”
Ngữ điệu chậm rãi, lại mang theo sát khí và áp lực từ trên cao dội thẳng xuống, như một ngọn núi đổ ập lên người hắn, khiến cho sắc mặt Cố Thừa Duệ trắng bệch, hai đùi run lên không quỳ vững.